Ngày hôm qua bỗng dưng nhớ tới ba chữ “Chưa vong nhân” (người bất tử), trong lịch sử chưa từng xuất hiện vị anh hùng, giai nhân nào tự tôn về mình đến vậy, hiện tại này cũng chưa có ai.

Thực triền miên xúc tích như ba chữ ấy, cuộc đời này luôn ẩn chứa vô vàn những chuyện vô hạn.

Chỉ có điều là tôi còn chưa chết mà thôi!

Lên năm hai, ma mới đã thành ma cũ, mấy cái nội quy, quy định của nhà trường nhiều hay ít đều không còn quan trọng. Tôi quyết định thuê một căn phòng trọ nhỏ ở bên ngoài, chỉ có độc cái giường, bàn học và một máy tính, dài nhất cũng từng có ba tháng liền không trở về ký túc xá, nghĩ không muốn gặp anh.

Thói quen ‘ngày nhớ đêm mong’ chính là hình thành nên trong khoảng thời gian ấy, trong lòng nhớ thương da diết không bút văn nào tả xiết, còn thường xuyên thức trắng đêm, nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi xuống mái hiên, thầm nghĩ sao hôm nay bản thân lại rơi vào tình cảnh này.

Càng không gặp lại càng muốn thấy. Mà càng muốn thấy lại càng lo sợ.

Trường Sa mùa đông lạnh lẽo và ẩm ướt, không chỉ mây đen mịt trời mà còn rả rích mưa rơi.

Một hôm tôi trốn học, giống tên trộm vặt lẻn về ký túc xá, một mình đứng giữa ký túc xá, không biết để làm gì nữa.

Có người gõ cửa, hóa ra là anh, bởi vì ngoài ý muốn mà gặp nhau, hai người cũng chỉ biết đứng ngẩn ra đó mà thôi.

Tôi mạnh dạn bước đến phía sau anh, vòng tay qua thắt lưng, đem mặt mình vùi vào tấm lưng vững chãi ấy, nói: “Thực muốn giết anh, sau đó cắt nhỏ thành trăm mảnh. Như vậy, dù cho đi đâu đều có thể mang anh theo rồi.”

Ông xã gỡ hai tay tôi, bỏ ra ngoài.

Sáu tháng sau, các loại bệnh ùn ùn kéo đến: mất ngủ, cảm mạo, dị ứng, đau dạ dày,… nhưng tôi không chịu đi bệnh viện.

Cảm giác nhớ nhung anh dần ít đi, đại đa số thời gian là nằm trên giường đánh vật với đám bệnh kia, chếnh chếnh choáng choáng. Cảm lạnh cả tháng vẫn chưa thấy chuyển biến tốt lên, thật vừa vặn đã bắt đầu dị ứng, rồi lại đau dạ dày. Đau đến mức không ngủ được, đứng lên ngồi xuống suốt đêm, rốt cuộc uống liền mấy viên thuốc giảm đau, quả nhiên có tác dụng, yên lành đi vào giấc ngủ.

Cơ thể tôi gầy rộc đi trông thấy, chiều cao 1m77, cân nặng chưa tới 60 kg.

Chúng bạn sợ hãi trước kiểu tự ngược đãi bản thân của tôi, bảy người kia cứ thế thay nhau quản lí, bắt tôi uống thuốc, nhất quyết lôi tôi đi bệnh viện.

Thôi thì sao cũng chẳng quan trọng.

Một lần tôi tỉnh lại, ông xã đã ngồi bên giường, vẻ mặt u ám, cả hai đều lặng thinh không nói gì.

Anh bỗng hỏi: “Không phải là muốn tìm đến cái chết đấy chứ?”.

Tôi còn có thể mỉm cười, nói: “Sống đang tốt như vậy, sao em lại muốn chết chứ!”.

Ông xã tức giận, hung tợn quát: “Mẹ kiếp, rõ ràng là muốn chết, có bệnh không chịu đi khám, uống thuốc bậy bạ, có ngày chết ở trong phòng cũng chẳng có cha đứa nào biết. Biến thái!”.

Khi đó tôi sợ nhất là nghe người ta nói hai chữ “Biến thái”, bởi vì tự nhìn lại mình thiết nghĩ có lẽ đúng thật.

Thế nên khi nghe anh nói như vậy, tôi giận đến run người, tay chân lạnh ngắt. Tôi biến thái? Tôi biến thái cũng là do anh. Vớ bừa cái gì đó trên giường làm loạn, thét lên: “Tôi biến thái anh còn không mau tránh xa tôi ra, cút đi!” Bao nhiêu điều kìm nén ở trong lòng, nhưng lại nói không nên lời, người trước mắt tôi đây chính là người đã quan hệ với tôi, anh không hề có lỗi, cho dù đã nháo tới ngày hôm nay, trở nên cái loại tình cảnh này cũng chính là do tôi tự tìm lấy, có thể trách ai?

Sau này ông xã bảo tôi rằng, ngày hôm đó, gương mặt tôi có thể hình dung qua bốn chữ: hoàn toàn tuyệt vọng.

Nghe được tiếng cửa đóng lại, tôi cũng không mở mắt. Chỉ nghĩ được, nếu có thể, không hề muốn bản thân mình thích anh. Đã từng hình dung bản thân tìm được một người con gái tốt, công khai tay trong tay thân mật trước mắt tất cả mọi người. Nhưng là, có người đã không cho tôi cơ hội ấy, lần đầu tiên đem lòng thích một người, lại thích được bên anh.

Nếu sớm biết như thế này, tôi đã không đến Trường Sa, nhất định không để cho mình có cơ hội gặp được anh.

Nếu như,… một ngàn vạn cái nếu.

Tôi trở lại ký túc xá, bởi thực tế là tôi còn phải tốt nghiệp đại học nữa, vậy nên phải bắt đầu học cách coi ông xã chỉ như một người bạn – không cần biết, không cùng nói chuyện, không để ý đến anh. Chuyện gì cũng đều không muốn nghĩ nữa, vì vậy đem trái tim mình đặt lại giữa thinh không, ép buộc bản thân phải quả quyết đoạn tuyệt.

Sau khi tắt đèn, tôi sẽ nằm ‘nấu cháo điện thoại’ để giải trí, một bên nói chuyện với bạn học, một bên tưởng tượng xem lúc đó anh đang làm gì. Có lúc dậy bước tới nhà tắm, phải đi qua ký túc xá của anh, hai tai sẽ vểnh lên, bất ngờ nghe được tiếng của anh từ bên trong vọng ra ngoài, mặc dù không rõ anh nói cái gì, vẫn thấy rất vừa lòng, vô cùng hạnh phúc.

Cũng sẽ có lúc cùng bạn bè nói chuyện vu vơ, lại giả như vô tình nhắc tới ông xã, nghe được người khác nhắc tên anh, trong lòng liền dâng lên một niềm vui rạng rỡ ẩn hoạt.

Mấy hôm trước, tôi hỏi ông xã vì sao bỗng dưng khai thông tư tưởng, sẵn lòng đồng ý ở lại bên tôi.

Anh chỉ nói: “Em đúng là đồ độc ác! Nói đoạn tuyệt liền đoạt tuyệt, đi trên đường nhìn thấy anh mắt cũng không thèm chớp.”

Tôi bảo: “Sau đó anh lại đột nhiên nhận ra là không thể không có em? Anh thật đúng là x! Người ta theo đuổi anh, anh liền bỏ chạy không thấy bóng. Khi người ta đã quyết định dừng lại, anh lại bắt đầu kiếm tìm.”

Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online . com

“Cũng không phải là x, chỉ là nghĩ đã thông suốt thôi. Nhìn trái trông phải, bất quá là cả đời mãi đi tìm, vẫn thấy cái đã vuột khỏi tầm tay mới là cái đáng quý”, sau đó anh còn nói rõ, “Anh cũng không phải là theo đuổi em, chúng ta nhiều lắm tính là bước chung một nhịp.”

Lần đó là sinh nhật tôi khi học năm thứ ba, ông xã cũng có mặt, mọi người đều uống rất nhiều.

Tự trách chính mình sao không đứng luôn ở bên ngoài, đến khi trở lại bàn tiệc, lại cho anh cơ hội biểu hiện công khai thái độ hòa ái, thân mật.

Ông xã bước đến phía sau lưng tôi, đưa tay khoác lên vai…

Rất nhiều sự cố từ đó có một bắt đầu mới.

Từng gần như rơi vào tuyệt vọng, đem từng khoảnh khắc được kề bên anh trân trọng nắm giữ, để về sau cảm thấy xứng đáng mỗi khi hồi tưởng lại những nhớ mong xưa cũ. Khi đó, nào dám mơ tưởng chi xa vời “thiên trường địa cửu”, hạnh phúc quá đỗi ngọt ngào kia tưởng như chỉ chốc lát đã chết đi.

Cuộc sống không phải luôn được theo ý người ta mong muốn, chúng tôi đều thực bình thường, cũng giống như những đôi tình nhân bình thường ngày ngày bên nhau: cãi vã, giận hờn, quan tâm, ân ái,… vô luận đã xảy ra cái gì, chỉ cần hai người cùng nhau quyết tâm, liền có thể cùng bước xuống âm tào địa phủ.

Tôi thường nhớ tới mấy ý trong lời nói của Trương Ái Linh *, xét thấy cũng rất phù hợp với trường hợp của chúng tôi.

“Hắn bất quá là một chính nhân quân tử, ta bất quá là một ích kỷ nam nhân. Có lẽ, thế gian này vẫn như trước không có chỗ cho mỗi người chúng ta dung thân.

Nhưng là, vẫn nên có nơi cho hai người bình thường chúng ta dung hòa.

.

.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play