Ngày hôm qua ông xã có buổi liên hoan, tôi vừa xem tivi vừa chờ anh, cảm thấy có chút mệt mỏi liền nằm ở sofa nhắm mắt nghỉ ngơi. Bỗng nghe thấy có người mở cửa, thế rồi ông xã tiến vào ngồi bên cạnh nhẹ nhàng gọi tôi.
Tôi cố ý không trả lời, ông xã nhẹ giọng hỏi một câu: “Sao lại nằm ngủ ở đây?”. Sau đó nhẹ nhàng ôm lấy tôi hướng về phòng ngủ. Khi ông xã đã đặt tôi xuống giường, tôi nhịn không được nữa, bật cười thành tiếng, ôm lấy thắt lưng anh. Ông xã cũng cười, nói: “Nhìn em thế này thật đẹp.”
Ông xã ngày thường luôn miệng chửi thề, “fuck” “ngày” “sb” luôn dùng, có những khi tôi rất thích nghe anh nói tục, cảm thấy thế thực là đàn ông.
Nhưng thích nhất là anh dùng chút giọng bất lực cùng đầu hàng nói với tôi “Nhìn em thật đẹp”, “Nhìn em thật bận rộn”, “Nhìn em x”, từ x này ông xã nói ra luôn dùng giọng mũi, đầy nhịp điệu.
Đi Thiên Thủy mới phát hiện, hóa ra nơi này giống như lời mọi người vẫn nói, là một thành phố vô cùng xinh đẹp. Trong lòng thấy thật may mắn đã không sớm đến đây, bằng không thích thượng toàn bộ người Thiên Thủy thì biết làm thế nào bây giờ?
Tôi thích xem “Hàng sáu người” [3], phim truyền hình Mỹ . Ông xã không xem, bởi vì có nhiều đoạn bi hài khúc chiết, anh xem không thể hội.
Có thể nào đời thực có cảnh xảy ra trùng khớp được như trong phim truyền hình.
Ngày đó đi tản bộ, đi qua một cửa hàng đồ cổ, cửa gỗ được trạm trổ hoa văn cổ kính, bên trong có mấy ông lão đang cùng sắp xếp hàng, thật đậm sâu dấu vết tháng năm.!.
Ở góc phòng sáng sủa có một chiếc ghế dựa, không thể nói rõ là từ niên đại nào, màu sơn đỏ thẫm, thực lạ mắt. Ông xã xoay người thưởng thức, bỗng nhiên cúi đầu gọi lớn một tiếng. Tôi không biết là chuyện gì nên chạy lại xem, thì ra quần anh bị mắc lại chiếc ghế, mới kêu tôi lại giúp anh đứng lên.
Hai mươi tuổi đầu đến nơi rồi, còn có thể như vậy chẳng phân biệt được hoàn cảnh, chẳng phân biệt được thời gian mà cư nhiên BQ (nghịch dại?), thật sự là cầm thú!
Tôi quét ánh nhìn qua lại giữa anh và cái ghế vài lần, giễu cợt nói: “Oa! Xem ra anh thực sự rất thích cái ghế dựa gỗ này đi~”
Ông xã giả như không nghe không biết gì hết.
Lấy mỗi chuyện ông xã nói dối đã thi quá tứ cấp kia, tôi viết thành phân truyện rồi đưa anh xem. Anh đọc qua, sau đó hỏi lại một cách nghi hoặc: “Làm sao lại khiến cho người ta đọc thấy có điểm dường như không đúng sự thật?”.
Tôi hiểu được ý của anh, tôi viết thành truyện như vậy, cũng tự nhiên lại dùng tới tiểu xảo viết truyện, đối với chuyện ban đầu có cắt xén nọ kia, thêm mắm thêm muối, tự nhớ lại cùng với sự thật đan xen, tóm lại xem ra ngày càng giống sáng tác mà không phải kể lại sự thật.
Tôi nói: “Đương nhiên phải thêm thắt vài yếu tố mới mẻ rồi, không thì rất nhạt nhẽo sao?!… Nhưng mà anh xem, mọi phương diện viết ra đều đúng với sự thật nha!”
Ông xã tự kiêu tự đại nói: “Kia không quan trọng, không bằng để anh viết xem thế nào?”
Thật nhanh đã đến Trung thu, mười lăm tháng tám năm trước, ông xã đi công tác, tôi ở một mình chán muốn chết. Ăn qua loa cho xong bữa tối, tôi nhanh chóng thay giầy ra ngoài ngắm trăng. Trên đường, khắp nơi đều là người người túm năm tụm ba thành từng đám, cũng có rất nhiều đôi tình nhân, tay trong tay hoặc là ôm ấp nhau, nhỏ giọng vui đùa. Chỉ có tôi cô đơn bóng chiếc.
Tự nhiên lại thấy nhàm chán, liền thơ thẩn về nhà. Tùy tay viết lên giấy vài dòng: “Quả là ngày tốt cảnh đẹp cũng không nghĩa lý gì, dù có ngàn loại phong tình, lòng cũng chỉ hướng tới một người mà thôi. Đêm nay rượu tỉnh nơi nao? Bên bờ liễu rủ, nguyệt phong phai tàn. [4]“
Nếu như đây là tiểu thuyết, như vậy đúng lúc tôi cô đơn dựa bên cửa sổ, bên tai sẽ có tiếng đập cửa vang lên, mở cửa ra, hóa ra ông xã đã không quản ngàn dặm xa xôi trở về bên tôi vui rằm. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
Thật không may đây lại là thực tế, chẳng những tiếng đập cửa không vang lên, ông xã ngay cả điện thoại cũng không gọi về lấy một lần.
Thực là ngu ngốc!
Khi còn ở Đại học tôi có một người bạn chơi khá thân, cùng thưởng thức kì văn, cùng đàm luận phân tích, bị tôi dụ chơi chung suốt rồi sau thành bạn tri kỷ đầu tiên trong đời. Một lần đọc tiểu thuyết của Murakakami: “Cướp bóc một tiệm bánh”, có một đoạn dùng cảnh tượng dòng nước gặp ngọn núi để so sánh với cảm giác đói bụng, tôi thấy rất mới lạ, liền chỉ cho cậu ấy xem.
Sau đó vài ngày, cậu ta bảo ban đêm đã đói bụng, nghĩ tới đoạn kia lại càng thêm đói. Tôi nghe xong thấy rất vui vẻ, tự hào như lúc nghe người ta ca tụng khi nhận được giải thưởng.
Cậu ấy là người duy nhất biết tôi cùng ông xã có mối quan hệ như vậy. Tôi vô cùng cảm kích cậu ấy, bởi vì khi nói cho cậu ấy biết chuyện, cậu tuy rằng không thể hiểu là vì sao, nhưng vẫn đối với tôi rất khoan dung, ủng hộ.
Tốt nghiệp xong, cậu ấy đến Viện Hàn Lâm Khoa Học Trung Quốc tại Thẩm Dương làm nghiên cứu sinh. Đôi khi gặp nhau nói chuyện trên mạng, cậu ấy đều hỏi thăm một câu: “Hai người bọn cậu vẫn ổn chứ?”. Tôi hiểu được ý của cậu, là cậu ấy nghĩ thay chúng tôi mà lo lắng.
Cuộc sống học đường tương đối đơn giản, hai người gần gũi với nhau một chút, mọi người cũng chỉ cho rằng chúng tôi là bạn tốt. Giờ ra xã hội, lòng người phức tạp, lúc nào cũng nhất thiết phải đắn đo suy nghĩ. Ở những nơi công cộng không thể hành động thân mật, chưa bao giờ tới cơ quan của người kia, trên đường gặp phải đồng nghiệp lại nói đấy là bạn từ thời đại học, thật cẩn thận tránh né ánh mắt soi kỵ của thế gian.
Tôi trả lời lại rằng “không bị ai biết được”, lòng thầm hướng cậu ấy cảm ơn sâu sắc.
Cha mẹ tôi, cũng như cha mẹ của ông xã, đều rất cổ hủ, coi việc lấy vợ, xây dựng gia đình là nghiệp lớn cả đời.
Thế nên chúng tôi vẫn không dám thưa chuyện, bởi vì ba của anh và mẹ tôi đều bị cao huyết áp, không chịu được tức giận, chúng tôi không thể nào nóng vội.
Bị gia đình thúc giục hoài về chuyện có bạn gái, chỉ có thể tìm mọi lý do tạm thoái lui.
.
Tương lai sẽ như thế nào? Không ai có thể biết trước. Nhưng là vì có thể ở bên người này nên mới có dũng khí bước tiếp, dù là bất an, dù là hạnh phúc