Vết thương trên người Cố Cảnh không nhiều lắm, có hai chỗ chảy máu, mấy chỗ bầm tím. Sau khi Mộc Tử Dịch giúp anh bôi thuốc mà địa phủ nghiên cứu ra, chuyên dùng để chữa trị vết thương trên lớp da người sống, những vết thương ấy rất nhanh đã khôi phục như lúc đầu. 
Có điều cũng không biết được có phải là do hồn thể chợt rời đi rồi lại mạnh mẽ quay về hay không, anh vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi, trên mặt cũng là bộ dáng bệnh tật.
Mộc Tử Dịch lo lắng muốn gọi chú Trần đến xem thử, bị ngăn lại. Cố Cảnh nắm tay cậu, yếu ớt cười nói: “Không sao, do thể xác này phải thích ứng với hồn thể của tôi, sáng sớm mai là sẽ hồi phục lại như thường rồi.”
Mộc Tử Dịch nửa tin nửa ngờ, nói: “Vậy thì đi tắm rồi đi ngủ đi. Có điều, bây giờ anh như thế này, cần em giúp đỡ không?”
Cố Cảnh đáp theo bản năng: “Không cần”
Nói xong anh liền hối hận, trên mặt một vẻ ảo não, hận không thể cho chính mình vừa nãy một cái bạt tai. 
Mộc Tử Dịch mỉm cười: “Cho anh thêm một cơ hội trả lời lại lần nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play