Mộc Tử Dịch đờ người ra, từ từ quay đầu lại, nhìn Cố Cảnh cười gượng: “Cậu ta là như vậy đó, nói chuyện chẳng bao giờ dùng não cả, anh đừng để ý nha.”
Nghe thấy hai từ “Ở chung”, Cố Cảnh đang mừng thầm trong bụng, sau khi nghe xong câu đó thì héo luôn. May mà anh đã quen trưng bộ mặt đơ như cây cơ suốt nhiều năm qua, cho nên trên mặt anh chưa lộ ra gì cả.
Anh nói: “Tôi không để ý chuyện này đâu.” Thật ra thì anh rất để ý à nha.
Ráng nhịn, nhưng anh nhịn không nổi mà nói: “Cơ mà cậu đè cậu ta lên tường như thế hình như không tốt cho lắm?”
Mộc Tử Dịch quay đầu lại, đơ mặt nhìn anh ta. Đáng nhẽ nên thở phào một hơi, nhưng tự nhiên trong lòng thấy nhoi nhói.
Cậu buông tay, xoay người lại đối mặt với Cố Cảnh, miệng mở ra rồi lại khép vào, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Lý Tùng Tử não ngắn, còn ở đằng sau nói thêm: “Tôi nói sai gì à? Hiện tại hai người đang ở chung một nhà, không phải gọi là ở chung thì là gì?!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play