Sau khi trở về phủ đệ của Cố Cảnh thì Mộc Tử Dịch về thẳng phòng ngủ ngủ đến bất tỉnh nhân sự. Đương nhiên là trước khi ngủ thì cậu cũng không quên nhắc Cố Cảnh truyền tin báo bình an cho ông Trần và nhóc mập. Hai người họ e là đã lo lắng lắm rồi.
Về phần bản thân cậu thì vất vả lắm mới đến Địa phủ một chuyến, không cố gắng thăm thú một chút thì lãng phí quá.
Lần trước đến Địa phủ cậu còn nhỏ, còn phải vừa đuổi theo vong hồn của mẹ vừa cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu khi ở Địa phủ và sự truy đuổi của âm sai nên tất nhiên là sẽ không thể xem kĩ được phong cảnh dưới Địa phủ. Bây giờ, sát khí trong cơ thể cậu rất bá đạo nên có thể thích ứng tốt với âm khí dưới Địa phủ. Không chỉ như vậy mà hình như cảm giác đói khát của cậu cũng không… quá rõ ràng…
Trong lòng Mộc Tử Dịch âm thầm suy đoán, kỳ thực cậu đã là xác sống rồi cũng nên… Có điều ai quan tâm cơ chứ, dù sao chỉ cần cậu vẫn tồn tại, vẫn có thể ở bên Cố Cảnh và nhóc mập là tốt rồi.
Lúc đầu Cố Cảnh còn ngủ chung với cậu, nhưng chờ đến khi cậu tỉnh lại thì chỗ bên cạnh đã lạnh lẽo từ lâu.
Dưới Địa phủ không có ánh mặt trời, không phân ngày đêm nên Mộc Tử Dịch cũng không biết cậu đã ngủ bao lâu nữa. Cậu mơ mơ màng màng ngồi dậy, giãn gân cốt một cái, cảm giác phía sau và phần eo không khó chịu nữa. Cậu không khỏi cảm khái, xem ra thứ sát khí này rất tốt, còn có thể đẩy nhanh tốc độ khôi phục của các cơ năng trong thân thể cậu nữa.
Cậu dứt khoát dậy luôn rồi chậm rãi đi dạo trong sân. Trong sân treo không ít đèn lồng, chiếu sáng cả khoảng sân mờ ảo yên tĩnh, cực kì có phong cách. Mộc Tử Dịch tùy ý đi dạo một lúc thì đụng mặt một người hầu quỷ đã gặp. Người hầu quỷ đó cung cung kính kính cúi người trước cậu rồi chào: “Tham kiến đại nhân.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT