Edit: Mèo
Fanpage: Góc tiểu thuyết của mèo đen
______________
THẾ GIỚI 1: CHƯƠNG 1 EM TRAI
【Hệ thống số 0111 tiến vào thế giới…… Đã download xong, tiếp đất thành công.】
【Đang download tin tức cơ bản về thân phận ……】
【Họ tên: Thẩm Dịch.】
Giới tính: Nam
Thông tin cơ bản: Cha mẹ ly hôn, sống một mình, học sinh lớp 12 vừa mới chuyển trường của một trường cao trung ở một thành phố nào đó……】
Khu dạy học trên hành lang đều là các học sinh đang tụm năm tụm ba đùa giỡn với nhau, không khí thanh xuân vườn trường tràn đầy sức sống.
Tầng 3 của khu dạy học là nơi của học sinh cuối cấp. Trong giờ giải lao, học sinh trong lớp khi nói chuyện đều nhỏ giọng, có người giờ giải lao vẫn đang giải đề, bầu không khí học tập cực kỳ sôi nổi.
Ở hàng cuối cùng bên cạnh cửa sổ, có một nam sinh đang nằm gục trên bàn. góc này bình thường rất ít người qua lại, cho nên yên tĩnh hơn so với những chỗ khác.
Khi hệ thống 0111 mở mắt ra, cậu đã trở thành Thẩm Dịch.
Mái tóc đen nhánh của cậu do vừa mới ngủ dậy mà có hơi bù xù, đôi mắt sâu thẳm quét qua từng ngóc ngách trong phòng học, cậu cúi đầu nhìn nhìn bàn tay mình, cử động ngón tay, trong đầu tràn ngập những thông tin chi tiết về cơ thể này.
Thẩm Dịch, 18 tuổi, mới vừa chuyển tới trường học này không lâu, tính cách rất không tốt, lý do chuyển trường chính là vì đánh nhau - đây là cơ thể do trụ sở hệ thống tạo ra cho cậu.
Những gì nguyên chủ đã trải qua không tốt lắm, cậu có lý do để nghi ngờ trụ sở hệ thống đang cố tình gây khó dễ cho mình.
Trong đầu Thẩm Dịch đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng, chính là hệ thống 067 tới đây để giám sát Thẩm Dịch:
【Thân phận sau khi tiến vào thế giới là ngẫu nhiên.】
Thẩm Dịch chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ:
【Tôi chỉ đùa chút thôi, đừng nghiêm túc như vậy.】
Hệ thống: 【Thông tin của mục tiêu đã được gửi cho ngài.】
Đúng là chẳng đáng yêu chút nào.
Một cơn gió thổi vào từ cửa sổ, thổi tung những sợi tóc trên trán Thẩm Dịch, cậu nheo mắt lại, trông hệt như một con mèo.
Đây là thế giới sinh ra từ một cuốn tiểu thuyết, nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này tên là Phó Dư Hạc.
Phó Dư Hạc vốn sống trong một gia đình giàu có, nhưng thân là nam chính của tiểu thuyết ngược nam, cuộc đời của Phó Dư Hạc đã định sẵn là sẽ không yên bình, khi anh còn nhỏ, cha mẹ đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, bỏ lại anh và một đứa em trai, cùng với một phần di sản kếch xù.
Sau khi cha mẹ anh qua đời, rất nhiều người xung quanh anh đã lật mặt. Dì cả và dì hai đều thèm muốn tài sản nhà anh, đã dùng đủ các loại thủ đoạn với Phó Dư Hạc lúc ấy vẫn còn là trẻ vị thành niên, vừa đấm vừa xoa, muốn dụ dỗ anh giao ra di sản.
Nhưng Phó Dư Hạc rất có chính kiến, anh từ nhỏ đã thông minh, tính cách cũng bướng bỉnh cực kỳ. Anh đã nhìn thấu hết mưu kế của đám họ hàng kia, tuy lúc ấy tuổi còn nhỏ, nhưng anh cũng không để cho bọn họ vớt đến một chút lợi ích. Tuy nhiên cũng vì thế mà mối quan hệ với họ hàng đã trở nên rất căng thẳng.
Từ sau khi cha mẹ qua đời, mọi người xung quanh dường như đều biến thành sài lang hổ báo, lộ ra bộ mặt tham lam xấu xa đáng ghê tởm. Anh như một con thuyền lênh đênh trên mặt hồ, luôn luôn cô độc, không có người làm chỗ dựa cho anh.
Ở trong hoàn cảnh như vậy, bản tính lương thiện của anh dần biến mất. Khi đó, tác phong làm việc cứng rắn của anh, ở trong miệng người ngoài liền biến thành trái tim sắt đá, lạnh lùng tàn nhẫn.
Anh rất có thiên phú kinh doanh, nhưng cũng đã phải chịu thiệt không ít lần. Khi còn học đại học, anh cùng bạn làm dự án, nhưng khi bị thua lỗ, người bạn kia lại đẩy hết trách nhiệm lên người anh.
Chuyện tương tự chỉ nhiều chứ không ít, trái tim anh cũng dần dần trở nên lạnh lùng cứng rắn.
Mà Phó Trừng - người em trai sống sót sau vụ tai nạn đã cướp đi cha mẹ anh năm đó, là hơi ấm duy nhất trong lòng Phó Dư Hạc.
Nhưng mà hơi ấm duy nhất này cũng không kéo dài được lâu, sau khi Phó Trừng vừa thi đại học xong, cậu ấy đã bị người bắt cóc để uy hiếp anh trai mình.
Cậu em trai này chính là điểm yếu duy nhất của Phó Dư Hạc.
Phó Trừng chết ngoài ý muốn trong vụ bắt cóc này .
Kể từ đó, Phó Dư Hạc đã hoàn toàn không còn người thân, sự dịu dàng duy nhất trong lòng cũng không còn, anh hoàn toàn hắc hóa, quyết tâm phải báo thù rửa hận. Anh sẽ không dễ dàng buông tha những người đó. Anh vì báo thù mà không từ thủ đoạn, tàn nhẫn độc ác, khiến cho những người đó nếm trải thế nào là đau đớn.
Cuối cùng, Phó Dư Hạc nhìn như công thành danh toại, nhưng bên cạnh anh lại không có một ai.
Phó Dư Hạc chính là mục tiêu của Thẩm Dịch. Thay đổi kết cục nhân vật chính hắc hóa chính là nhiệm vụ cuối cùng của cậu với tư cách là “Hệ thống”. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cậu sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận “Hệ thống”.
Nguyên tắc hàng đầu của Hệ thống chính là nghe theo mệnh lệnh, nhưng khi hệ thống có được ý thức của bản thân, nguyên tắc này sẽ bị sụp đổ, nó sẽ có được bản ngã của riêng mình.
Thẩm Dịch là một trong số những hệ thống đã thức tỉnh ý thức riêng, đây là quá trình để cậu lột xác từ hệ thống trở thành người.
Nhân vật Thẩm Dịch không xuất hiện trong cốt truyện gốc, nhưng bây giờ Thẩm Dịch đã tiến vào thế giới này, cậu cũng được phân một vai trò trong cốt truyện.
Trong cốt truyện, cậu chính là bạn học cao trung của em trai của nhân vật chính - Phó Trừng, vì bắt nạt Phó Trừng mà bị anh trai cậu là Phó Dư Hạc xử lý, kết cục rất thảm.
Nhưng bây giờ cậu mới vừa chuyển trường tới đây, mọi thứ đều vừa mới bắt đầu.
Điện thoại trong ngăn bàn rung lên mấy lần, Thẩm Dịch duỗi tay vào trong ngăn bàn.
Thẩm Dịch tùy ý xoa mái tóc bị gió làm cho rối tung, ngón tay của thiếu niên thon dài, luông vào sợi tóc màu đen một cách lười nhác, tay còn lại lấy điện thoại ra, mở khóa. Trên màn hình hiện ra hai tin nhắn.
【Từ Phàm Siêu: Người anh em, tôi đã dẫn thằng nhóc lớp cậu vào WC rồi, lát nữa cậu xin nghỉ cho nó đi, để nó ở đây tôi dạy dỗ thêm chút nữa.】
【Từ Phàm Siêu: Chậc chậc, thằng nhóc này hút thuốc mà cũng không biết, đúng là vô dụng.】
Thẩm Dịch mới vừa chuyển trường tới không lâu, đã lẫn vào cái “băng đảng” này, như cá gặp nước, bởi vì cậu làm người hào phóng, có tiền, lại thích mời khách.
Dường như ở trong trường học luôn có một đám người nhàm chán như vậy, thích sĩ diện, thích làm đại ca, có một đám đàn em dường như là một chuyện rất ngầu, rất có cảm giác thành tựu.
Nhưng thực chất, bọn họ chỉ là một lũ rác rưởi mà thôi.
Thằng nhóc kia…… Là ai vậy?
Thẩm Dịch nhìn tin nhắn trên điện thoại, nghĩ ngợi.
Hệ thống: 【Em trai Phó Dư Hạc học cùng lớp với cậu.】.
“Rầm” ——
Cửa WC Nam bị người đá văng, phát ra một tiếng vang lớn, bên trong yên tĩnh trong chốc lát.
Khi cánh cửa mở ra, có một bóng người cao lớn đứng ở đó.
Đồng phục học sinh bình thường ở trên người cậu lại cực kỳ đẹp. Bây giờ thời tiết vẫn còn nóng, các học sinh ở trường đều mặc đồng phục mùa hè, người ở cửa cũng không ngoại lệ, cậu mặc áo ngắn tay trông rất cool ngầu.
Ánh mắt Thẩm Dịch rơi vào đám người trong WC. Nhìn thoáng qua, tổng cộng có năm người, trong đó có một nam sinh với mái tóc húi cua vẻ mặt kiêu căng, giọng điệu khi nói chuyện với Thẩm Dịch lại rất quen thuộc: “Má, cậu muốn chết sao, tạo ra tiếng động lớn như vậy làm gì.”
Đây là Từ Phàm Siêu- người vừa mới gửi tin nhắn cho Thẩm Dịch.
Ánh mắt Thẩm Dịch dừng ở trên người cậu thiếu niên đang cúi đầu ở giữa. Tuy nhìn không rõ vẻ mặt, nhưng khí chất của cậu ấy khác hẳn với người bên cạnh, Thẩm Dịch liếc mắt một cái liền có thể xác nhận đó chính là Phó Trừng.
Cậu em trai sen trắng* bé nhỏ đáng thương.
"Xin lỗi đã làm phiền." Khóe môi Thẩm Dịch hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú thu lại vẻ lạnh lùng, lộ ra vẻ mặt vô hại, "Nhưng mà...!"
Cậu tiến lên mấy bước, đi tới bên cạnh Phó Trừng, tùy ý giơ tay đặt lên vai người ta, tư thế hết sức thân mật, cười rạng rỡ: "Cậu ấy còn phải làm bài tập cho tôi, các cậu đang làm gì vậy?"
Phó Trừng biết Thẩm Dịch, là bạn học cùng lớp với cậu, cậu cũng từng thấy người này đi cùng bọn Từ Phàm Siêu, cho nên sau khi Thẩm Dịch đến gần, lông mày của cậu liền nhíu lại, đôi môi mím chặt tới trắng bệch.
Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Phó Trừng, Từ Phàm Siêu đột nhiên nhận ra cậu đang khó chịu, hắn nhìn Thẩm Dịch một cách đầy ẩn ý, "Được rồi, nể mặt cậu, tôi sẽ không so đo với tên nhóc này nữa."
Thẩm Dịch vẫn mỉm cười.
Những người đó ở lại không lâu liền rời đi, chỉ còn lại Thẩm Dịch và Phó Trừng trong WC nam. Thẩm Dịch rút tay khỏi vai Phó Trừng.
Phó Trừng là một chàng trai có thân hình mảnh khảnh, nhưng cậu cũng cao 1m78, không hề thấp. Ấy thế mà khi đứng bên cạnh Thẩm Dịch, cậu lại trông gầy đến đáng thương.
Bóng của Thẩm Dịch bao trùm lấy cậu, cậu cảm thấy áp lực rất lớn, ngay lúc cậu căng thẳng thần kinh, Thẩm Dịch lại xoay người đi vào toilet.
Sau một tiếng nước chảy, lại có tiếng xả nước. Thẩm Dịch bước đến trước bồn rửa, vặn vòi nước.
"Vừa rồi bọn họ làm cái gì thế?"Phó Trừng biết đối phương đang hỏi mình, nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Những người kia hỏi cậu có muốn hút thuốc không, cậu nói không, bọn họ cười nhạo cậu ẻo lả, rồi đưa cho cậu một điếu thuốc, nói rằng sẽ dạy cậu hút thuốc. Sau đó thì Thẩm Dịch đá cửa xông vào.
Thẩm Dịch vẫy vẫy nước trên tay, quay người bước lại gần, Phó Trừng thấp hơn cậu tận nửa cái đầu. Cậu cúi người, tiến lại gần Phó Trừng, nói: "Trên người cậu có mùi thuốc lá, trong trường cấm hút thuốc...".
"Tôi không...!Không có hút thuốc." lúc Phó Trừng nói hai từ cuối cùng cũng không tự tin cho lắm.
Thẩm Dịch dùng ngón tay ướt sũng véo cổ áo đồng phục của Phó Trừng, Phó Trừng vô thức lùi về phía sau, nhưng không né tránh, ngón tay mát lạnh của đối phương chạm vào làn da nơi xương quai xanh của cậu, cảm giác rất rõ ràng.
Phó Trừng nuốt nước bọt.
Giống như có một con dao mềm treo trên đỉnh đầu cậu vậy.
May mắn thay, Thẩm Dịch nhanh chóng rút tay lại, bàn tay đẹp như một tác phẩm nghệ thuật của chàng trai trẻ duỗi ra trước mặt cậu, "Quần áo của cậu bị cháy rồi."
Phó Trừng vội vàng cúi đầu nhìn vết đen khó thấy trên cổ áo, chắc là do tàn thuốc vừa rồi, cậu mím môi.
Chuông vào lớp vang lên, âm thanh trong trẻo vang vọng khắp sân trường, nam sinh trước mặt đứng thẳng người lên và nói:
"Đi thôi."
Phó Trừng sửng sốt.
Chỉ thế thôi...! Rồi bỏ đi luôn?
Thẩm Dịch cảm thấy nhiệm vụ cuối cùng này rất đơn giản, sau khi tốt nghiệp trung học, nhiều nhất một năm là có thể hoàn thành...!.
Vì nguồn gốc của việc Phó Dư Hạc hắc hóa nằm ở em trai anh ấy, cho nên bây giờ, tạm thời hãy để cậu chăm sóc em trai bé nhỏ thật tốt.
Lớp học rất yên tĩnh, bây giờ là tiết toán. Giáo viên đang giảng bài trên bục giảng, phía dưới có một số học sinh đang cắm đầu ghi chép, còn có một số khác thì đang ngồi ngẩn ngơ. Thẩm Dịch rất hứng thú nghe giảng, vừa nghe vừa xoay cây bút trong tay.
Sau khi tất cả các bạn học trong lớp trở về chỗ ngồi, cậu mới nhận ra rằng cậu và Phó Trừng ngồi ở bàn trước và bàn sau, Phó Trừng ngồi ở phía trước. Cậu thiếu niên ngồi thẳng lưng, rất nghiêm túc nghe giảng.
Không hổ là học sinh ngoan.
Phó Trừng không biết mình đã làm gì, nhưng dường như cậu đang bị Thẩm Dịch theo dõi.
Suốt buổi học sáng, cậu như đứng đống lửa như ngồi đống than, sau lưng như bị kim đâm. Cậu có cảm giác Thẩm Dịch cứ luôn nhìn mình, thỉnh thoảng cậu giả vờ vô ý quay đầu lại, lại thấy Thẩm Dịch đang nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể tất cả những cảm giác trước đó của cậu đều là ảo giác.
Trong giờ ăn trưa, hầu hết học sinh trong lớp đã rời đi, chỉ còn lại một số ít còn ngồi ở chỗ của mình. Phó Trừng lấy thẻ ăn, đang chuẩn bị đi đến nhà ăn. Cậu vừa đứng dậy thì phía sau liền phát ra tiếng động của ghế cọ sát với mặt đất.
Thẩm Dịch cũng đứng dậy: "Cậu đi ăn sao? Chúng ta cùng đi đi."
"Ồ" Phó Trừng mím môi.
Cậu quả nhiên đã bị theo dõi.
"Lát nữa ăn xong cậu có thời gian không?" Thẩm Dịch hỏi.
Phó Trừng siết chặt thẻ ăn trong tay, "Cậu có chuyện gì sao?"
Bình thường, những người như bọn họ sẽ lấy lý do "mời cậu ra ngoài nói chuyện" để dẫn cậu đi, sau đó thì sẽ ép cậu làm đủ thứ việc mà cậu không muốn làm.
"Ừm." Thẩm Dịch gật đầu, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười ấm áp vô hại.
"Tiết học buổi sáng tôi có một số chỗ chưa hiểu, cậu có thể giúp tôi không? Bạn học Phó."
"Tôi...!Hả?"
Phó Trừng sửng sốt.
"Được không?" Nụ cười của Thẩm Dịch rất có sức hút, ánh mắt trong veo, trong đó không có chút ác ý trêu chọc nào,
"Trông cậy vào cậu đó."
___
*Đọc cách dùng từ của tác giả cứ ngỡ cậu em này phản diện, nhưng ko, cậu chàng cute lắm nhoa.