Vì thế thời gian kế tiếp, Dương Anh Hùng cùng đi học với hai anh em.
Mọi khi Dương Anh Hùng vẫn thường xuyên tới nhà Kim Tú Châu, lúc đầu mọi người cũng không phát hiện, sau cũng chỉ có nhà hàng xóm sát bên cạnh mới dần dà nhận thấy khác thường.
Việc này Chính ủy Chúc cũng không tiện nhắc tới nên mới bảo Phương Mẫn đi hỏi thăm tình hình như thế nào. Phương Mẫn cũng không biết nói vòng vo, hỏi thẳng Kim Tú Châu.
Kim Tú Châu bèn kể chuyện mấy ngày hôm trước cho cô ấy, “Là thằng bé tự mình lựa chọn nhà bọn em, mà em với Minh Xuyên cũng rất thích nó, chẳng phải bọn em cướp con trai của Dương Diệu. Minh Xuyên nói, thằng bé muốn ở bao lâu thì ở, lúc nào cũng có thể đi.”
Nói xong cô lại thở dài, “Thằng bé cũng đang ở độ tuổi dở dở ương ương, chuyện gì cũng hiểu, nhưng lại không làm được gì, càng không nuôi sống được bản thân, em với Minh Xuyên đều nghĩ có thể giúp được gì thì giúp.”
Phương Mẫn nghĩ tới khoảng thời gian khi mình còn nhỏ mới vừa được đón về thủ đô kia, cha mẹ vừa khách khí vừa lạnh nhạt, chị gái thì vừa oán hận vừa thù địch, dường như cô ấy làm gì cũng sai.
May mắn sau đó gặp được ông ngoại bà ngoại, nếu không e là cũng không có cô ấy như hiện giờ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play