Mấy ngày sau, Uông Linh còn tới nhà một chuyến, nói với Kim Tú Châu chuyện chị đã từ chối Văn Quân.
Trong lòng chị đương nhiên là về phe Kim Tú Châu, cho nên nói thẳng: “Chị cũng không nói vì Cảnh Chi còn đang đi học cho nên không đồng ý, nói lý do này ra người ta biết thừa là lấy cớ rồi, họ cũng đâu ngốc, đến lúc đó lại chẳng ngoài miệng thì không nói ra gì nhưng lòng nghĩ gì ai biết. Chị mới bảo rằng người lớn trong nhà bọn em trước kia đã tính đến hôn sự của Cảnh Chi rồi, nhưng giờ cả hai đứa đều còn nhỏ tuổi, chờ mấy năm nữa rồi tính.”
“Chờ một thời gian nữa nếu có hỏi thì tìm bừa một lý do nói là hôn sự đó hủy rồi, người ta cũng không đến mức suốt ngày săm soi nhà em đâu, cứ đổ thừa rằng có duyên không phận, em nói xem nghe có hợp lý không?”
Kim Tú Châu gật đầu, cười khách khí với Uông Linh: “Quả nhiên là chị dâu nghĩ chu đáo.”
Cửa phòng trong vẫn mở, Bạch Cảnh Chi ngồi bên bàn học cũng nghe thấy. Tức khắc cô cảm thấy nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật, cùng một ý, dùng cách khác nhau nói ra, ý tứ cũng thay đổi.
Trong phòng khách, Uông Linh tức giận nói: “Không thế thì biết làm sao hả? Còn không phải sợ em đắc tội với người ta xong lại giận lây sang chị sao, lần sau chắc chắn chị không bao giờ rớ tới loại chuyện ruồi bu này nữa.”
Kim Tú Châu thầm nghĩ mấy chuyện như này chị làm còn ít chắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT