Sáng hôm sau, bọn trẻ không thấy ba, còn cảm thấy lạ. Hạ Nham tìm một vòng quanh nhà, thấy Kim Tú Châu dậy sớm, không nhịn được hỏi: “Mẹ, ba đâu?”
“Ba con đi chống lũ cứu nạn, là chống lũ cứu nạn nhỉ?” Kim Tú Châu không hiểu lắm, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy từ này.
Hạ Nham cũng không hiểu, à một tiếng, ngoan ngoãn vào bếp làm cơm sáng.
Kim Tú Châu bảo cậu không cần phải vất vả thế, “Chúng ta mỗi người pha một cốc sữa mạch nha uống, rồi ăn ít bánh quy, con còn phải đi học, đừng đến muộn.”
Trong bếp Hạ Nham đáp vâng, sau đó pha ba cốc sữa mạch nha bưng ra.
Tuy Phó Yến Yến không thích uống sữa mạch nha cho lắm, nhưng nếu là bữa sáng thì đành uống tạm vậy, khi cô bé uống được một nửa mới đột nhiên nhớ ra chống lũ cứu nạn…
Nếu cô bé nhớ không lầm, đời trước hình như có một năm ba Giang đi chống lũ cứu nạn bị thương. Lúc ấy cô bé còn nhỏ, không nhớ rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết sau đó mỗi lần cãi nhau “Kim Tú Châu” đều nhắc tới việc này, mắng ba vô dụng, người khác đều lập công mỗi ba là không, người khác đều được tiền thưởng mỗi ba không có.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT