Ngày hôm sau, Kim Tú Châu sang nhà họ Ngô, rủ Tiền Ngọc Phượng ra ngoài một chuyến.
Tiền Ngọc Phượng nghe Kim Tú Châu rủ mình ra vườn rau một chuyến thì tưởng rằng mảnh vườn nhà chị ta có chuyện gì, còn vào nhà lấy cái cuốc mang theo.
Khi hai người đi trên đường, Kim Tú Châu nói chuyện của Uông Linh cho chị ta, vừa nghe xong Tiền Ngọc Phượng đã kích động, quăng ngay cái cuốc trong tay xuống đất, sau đó vội vàng nắm lấy tay cô, “Thật… Thật sao?” Nói cũng lắp bắp.
Kim Tú Châu nắm tay chị ta, “Còn giả được sao? Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, việc này xem như chắc chắn tám chín phần rồi. Chị Uông nói chờ chị ấy sắp xếp xong đã, em tới báo cho chị trước vì muốn nhắc nhở chị ít nhất phải thể hiện chút thành ý, người ta đã giúp chúng ta cũng phải báo đáp.”
Tiền Ngọc Phượng gật đầu như giã tỏi, “Đương nhiên, chuyện này chị hiểu.”
Sao có thể để người ta giúp không công được, không riêng gì Uông Linh, ngay cả Kim Tú Châu cũng cần phải cảm ơn, chị ta cũng không phải người keo kiệt.
“Vậy mua cái gì thì hợp lý? Chị không có nhiều tiền.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT