Kim Tú Châu tiếp tục cúi đầu vẽ tranh, có điều vẽ thêm hai nét thì lại thấy thấp thỏm lo âu, cô nghĩ một chút rồi nói với con gái: “Ngày mai mẹ con mình qua thăm thím Tiền.”
Phó Yến Yến ngồi gần đó nghe thấy, gật đầu đồng ý, nhưng vẻ mặt lại không hề lo lắng chút nào, cô bé cảm thấy Ngô Tiểu Quân không hề ngu ngốc, sẽ không làm chuyện có hại cho mình.
Nghe chị Đại Nha nói, từ nhỏ Ngô Tiểu Quân giỏi nhất là ăn vạ, nếu không có thứ như ý muốn cậu ta sẽ nằm vật xuống đất khóc lóc, còn đập đầu xuống đất. Tên này biết rõ hơn ai hết cả nhà đều thiên vị mình.
Nhưng qua hôm sau, Phó Yến Yến vẫn đi cùng Kim Tú Châu tới nhà họ Ngô. Hai mẹ con còn chưa tới cửa, đã nghe thấy tiếng mắng mỏ của Tiền Ngọc Phượng và tiếng khóc lóc của Ngô Tiểu Quân, cùng với tiếng khuyên bảo của Đại Nha và thím Ngô.
Cũng không biết Tiền Ngọc Phượng mắng gì, Ngô Tiểu Quân đột nhiên khóc rống lên: “Là mọi người bất công, thà rằng gửi tiền cho nhà bác cũng không mua cặp sách cho con. Bác thì đem nuôi vợ bé, con còn chẳng bằng đứa bé mà quả phụ kia sinh ra…”
“Cháu câm miệng lại cho bà!” Tiếng quát này là của thím Ngô.
“Bà dựa vào đâu mà bảo cháu câm miệng, là tại bà bắt ba cháu gửi tiền cho nhà bác, bà thiên vị nhà bác thế, bà còn ở lại nhà cháu làm gì? Bà sang nhà bác mà ở…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT