Buổi tối Giang Minh Xuyên về, Kim Tú Châu kể chuyện buổi chiều với anh, cô nói thẳng: “Em không muốn sau này phải qua lại nhiều với cô ta, trong lòng cũng rất để ý chuyện hồi trước của anh và cô ta, em biết nếu không có em, hai người rất có thể đã kết hôn, nhưng trên đời không có nếu, cưới em là quyết định của anh.”
“Lần trước gửi tiền mừng là bất đắc dĩ, nhưng lần này em nhất định phải từ chối. Nếu anh không thích quyết định của em, có suy nghĩ khác, em sẽ không ngăn cản, trái lại còn sẽ thành toàn cho hai người, cơ hội chỉ có một lần, tự anh lựa chọn đi.”
Cô muốn nói rõ ràng tất cả suy nghĩ của mình ra, đỡ cho hai người phải đoán ý nhau. Chủ yếu Kim Tú Châu biết tâm tư của Giang Minh Xuyên, nhưng Giang Minh Xuyên lại không đoán trúng suy nghĩ của cô, cho nên cách tốt nhất là nói thẳng với anh.
Cô biết Giang Minh Xuyên dễ dàng mềm lòng. Anh từng mềm lòng với cô thì cũng sẽ dễ mềm lòng với người khác. Mềm lòng là đức tính tốt, nhưng không cần thiết với một số người.
Quả nhiên, Giang Minh Xuyên nghe vậy thì cảm thấy cô suy nghĩ quá nhiều, có lẽ đơn giản là người ta không nghĩ nhiều như vậy, nhưng giờ anh cũng coi như hiểu rõ tính tình Kim Tú Châu. Nhìn qua cô có vẻ ôn hòa, kỳ thật chạm vào là nổ, bèn nói thuận theo: “Không muốn qua lại thì không qua lại, anh và Dương Diệu vốn dĩ cũng không thân thiết lắm.”
Thật ra anh và Triệu Vận cũng không thân thiết gì cho cam, hai người cũng chỉ gặp nhau hai lần, cô ta bận, anh càng bận hơn, hai lần đều là Triệu Vận tới doanh trại.
Lúc trước là anh có chút áy náy với Triệu Vận, nhưng sau khi cô ta kết hôn thì hết áy náy. Anh cảm thấy Dương Diệu là người không tồi, nếu hai người đối xử tốt với nhau thì mai này cuộc sống sẽ không tệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play