Kim Tú Châu bảo Trương Mi và Lưu Hồng Sơn không cần bày hết tất cả số vải họ mang theo ra, chỉ bày lên bàn năm cuộn vải là được, nếu có người lại đây hỏi han, hai người họ cũng đừng nói gì nhiều, cứ bảo mình chỉ là công nhân, chuyện gì cũng không biết, nếu có yêu cầu gì có thể đi hỏi Phó giám đốc nhà máy.
Không sai, Kim Tú Châu dặn hai người họ gọi cô là Phó giám đốc nhà máy, nếu để người khác biết cả ba người họ đều công nhân e là sẽ bị coi thường, cần phải lôi ra một nhân vật lớn để tọa trấn.
Trước khi đi Uông Linh đã dặn dò kỹ càng, dặn hai người họ cứ nghe theo lời Kim Tú Châu, mấy ngày nay Trương Mi và Lưu Hồng Sơn đều đã được chứng kiến năng lực của Kim Tú Châu, hiện tại chỉ cần cô nói gì là cũng thấy có lý.
Kim Tú Châu nói cô phải đi quanh đây xem xét một vòng, biển hiệu và quần áo tạm thời chưa cần lấy ra, chờ cô quay lại sẽ sắp xếp.
Hai người kia bèn gật đầu, theo lời Kim Tú Châu lấy ra năm cuộn vải sắp xếp gọn gàng trên bàn.
Vừa rồi người đàn ông gian bên cạnh muốn qua xin giấy trắng thấy Kim Tú Châu đi rồi, lại xán lại hỏi han: “Mọi người chỉ mang theo có năm cuộn vải thôi sao? Có phải là mang ít quá rồi không?”
Nói rồi còn định thò tay lên sờ, lại bị Trương Mi lanh tay lẹ mắt gạt ra. Trương Mi trực tiếp bày tỏ thái độ, “Nếu anh muốn thì cứ xem, nhưng sờ thì không được, nếu anh sờ vào vải của chúng tôi, vậy chúng tôi cũng cần sờ lại vải của bên anh. Sáng nay chúng tôi ăn bánh quẩy, bánh bao, nếu sờ vào có bẩn ở đâu cũng không phải lỗi của chúng tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT