Ăn xong bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Phó Yến Yến đưa Chu Lệ Lệ xuống lầu.
Chu Lệ Lệ đeo cặp sách, trước ngực còn ôm theo rất nhiều đồ ăn ngon, toàn là điểm tâm Kim Tú Châu đã gói ghém cho cô bé.
Về đến nhà, Phùng Xuân nhìn thấy con gái mang về nhiều thư như vậy, có phần kinh ngạc, “Sao lại mang về nhiều thứ như vậy con?”
Chu Lệ Lệ ngẩng đầu thuật lại cho mẹ: “Tất cả là mẹ bạn ấy gói về cho con ạ, cô ấy nói làm nhiều, con mà không cầm về thì nhà ăn không hết.”
Phùng Xuân nghe xong dở khóc dở cười, nói một câu, “Con là đứa bé ngốc, cô ấy nói khách sáo thế thôi, con tin là thật hết ấy hả.”
Chu Lệ Lệ cảm thấy mẹ hiểu lầm rồi, nghiêm túc giải thích với mẹ: “Không phải, cô nói không khách sáo với con đâu, cô rất tốt bụng, nhất định ép con phải cầm về, còn nói bánh khoai mẹ làm ăn rất ngon, cả nhà đều rất thích, lần sau cô muốn học cách làm của mẹ.”
Chu Vĩ đang rửa bát trong phòng bếp cũng ra xem, nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con gái cũng không nhịn nổi cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT