"Nếu Phi Tiên Quyết dễ học như vậy thì cũng không đến nỗi cả trăm cả ngàn năm qua mãi vẫn không có ai tu luyện thành công cả."
"Chỉ cần những chiêu thức này thôi cũng đủ để tiểu tử ngươi chịu khổ rồi”
“Vù vù!"
Dòng suy nghĩ của Trương Lạp Tháp còn chưa kịp lắng xuống thì có một cơn gió mát lướt qua sau lưng lão, đột nhiên, bóng dáng của Lý Tử Dạ bay ra và lao thắng xuống hồ.
"Ôi, có chuyện gì vậy, nghĩ quẩn nên muốn nhảy hồ sao?"
Trương Lạp Tháp phủi bọt nước trên người và cười chế nhạo.
"Lão Trương, đừng ngồi đó mà châm chọc ta nữa, cái thứ đồ chơi này sao lại khó luyện như vậy, ông không giúp đỡ ta một chút sao!"
Lý Tử Dạ chật vật bò lên bờ và nói.
"Thân pháp và kiếm pháp của Phi Tiên Quyết vốn dĩ cũng không dễ tu luyện, đặc biệt là vào những lúc ngươi sử dụng chân khí, nếu không thể thuần thục. nắm giữ thân pháp và kiếm pháp của Phi Tiên Quyết, ngược lại sẽ có thể tự làm mình bị thương giống như. ngươi bây giờ."
Trương Lạp Tháp cười nói: "Còn về chuyện giúp đỡ một chút, ta rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, lão già ta lực bất tòng tâm, tự cầu phúc đi."
"Đúng là kết giao bạn xấu mà!"
Lý Tử Dạ rất khó chịu nói một câu, hẳn lập tức bò. đậy và tiếp tục luyện kiếm.
Kết quả là, ở hậu viện Lý phủ, thỉnh thoảng có tiếng va đập vào tường hoặc cây cối vang lên, thậm chí là tiếng ùm ùm rơi xuống hồ nước.
Trong hậu viện, tất cả hạ nhân đi qua đây đều kinh hồn táng đảm, họ sợ mình bị tiểu công tử đang nổi điên va phải mình và cùng nhau bay xuống hồ.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Lý Tử Dạ vẫn còn chưa đi được quá ba bước, nhưng những dấu chân mà Tân A Na để lại là chín bước.
"Đi thôi, trở về phòng ngủ thôi."
Sau khi màn đêm buông xuống, Trương Lạp Tháp đứng dậy, vỗ võ bụi đất trên người, đi về phía phòng của mình.
Bên hồ, chỉ có Lý Tử Dạ vẫn đang luyện kiếm, hết lần này đến lần khác bị quăng ra ngoài, sau mỗi lần bị quăng ra ngoài, hẳn lại tiếp tục bò dậy.
Trong căn phòng ở cách đó không xa, Tân A Na đứng trước cửa số, nhìn người thiếu niên cố chấp bên ngoài, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng hiện lên một tia tán thưởng.
Ít nhất, tính cách ngoan cường và không chịu thua này của hắn, rất nhiều người không có được cho. dù có làm cách nào đi chăng nữa.
Nếu đổi lại là người khác, đừng nói đến chuyện có năng lực để tu luyện chiêu thức Phi Tiên Quyết này hay không, ngay cả việc khai thông kinh mạch thứ nhất kia cũng không thể qua được.
Phá vỡ kinh mạch và sửa chữa chúng một lăn nữa, không ngừng lặp đi lặp lại, loại đau đớn này hoàn toàn không phải là thứ mà người bình thường có thể, chịu đựng được.
Sở dĩ nàng vẫn ở lại Lý phú này là vì nàng coi trọng tiểu tử có tâm tính kiên cường này.
Thiên tài thì nhiều, nhưng mà những người có sự kiên trì tuyệt vời thì hiếm.
Con đường tu luyện, chung quy lại là cuộc thi đấu giãng co kéo dài dằng dặc, có rất nhiều thiên chỉ kiêu tử có khởi đầu siêu việt hơn người thường, về sau lại chả khác gì người thường, thứ mà họ thiếu chính là tâm tính kiên cường.
Lý Tử Dạ cũng khá giỏi, có lẽ lúc đầu, con đường võ đạo của hẳn không bãng người khác, nhưng mà chỉ căn hắn có thể bù đắp được thiếu sót bẩm sinh này, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, tài năng của hân sẽ làm cho người trong thiên hạ ngạc nhiên.
Đêm dài đăng đẳng, người trong Lý phủ lần lượt chìm vào giấc ngủ, trong hậu viện, bóng dáng người thiếu niên cố chấp lẻ loi luyện kiếm một mình.
Hân không muốn thua bất cứ một ai, cho dù ngay cả hai vị Kiếm Tiên đều nói hẳn không làm được điều đó.
“Bùm bụp!”
Một lần nữa, Lý Tử Dạ lại rơi xuống hồ, sau đó hắn lại chật vật bò lên hồ, nằm trên đồng cỏ há miệng thở dốc.
Kiếm Tiên, danh phong này thật oách, hẳn nhất định phải thành công!
Nếu đã có một con đường phía trước, hắn phải tiếp tục bước đi, ngay cả khi khó khăn hơn cũng không sao cả.
Bây giờ, chẳng phải là đã tốt hơn rất nhiều so với cục diện không có lối thoát trước đó hay sao?
Lý Tử Dạ tự khích lệ mình trong lòng, hẳn lập tức cố gắng bò lên và tiếp tục luyện kiếm.
Hững đông, tiếng gà gáy vào buổi sáng tỉnh mơ. vang lên.
Khi mọi người trong Lý phủ tỉnh lại, ở hậu viện, bóng dáng của người thanh niên đã biến mất.
Lúc bình minh, sau khi tu luyện xong tâm pháp Phi Tiên Quyết, Lý Tử Dạ lập tức lên đường đi đến núi Kỳ Liên.
Hậu viện, Tần A Na nhìn hàng ngàn dấu chân lộn xộn trên mặt đất, im lặng không nói gì cả.
Bước thứ năm!
Quả nhiên, cần cù bù thông minh.
Có lẽ, không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể hoàn toàn nằm giữ chiêu thứ nhất của Phi Tiên Quyết này. Cùng lúc đó, đô thành Đại Thương.
Từ khi Lý Ấu Vĩ tiến vào thành, tất cả các thế lực bắt đầu phái người liên lạc với trưởng nữ Lý gia.
Lý gia ở thành Du Châu đã sớm trở thành một truyền kỳ trong toàn bộ hoàng triều Đại Thương, trong suốt mười năm, từ thương thế gia phổ thông quật khởi đến hôm nay là phú khả địch quốc, ngay cả triều đình cũng không dám kinh thường.
Cho nên, người của Lý gia vào thành là việc mà rất nhiều người quan tâm.
Đặc biệt, các triều thần và bốn vị Hoàng tử của Đại Thương, họ cảm thấy rất hứng thú đối với sự xuất hiện của người Lý gia.
Đại Thương có rất nhiều Hoàng tử, nhưng chỉ có bốn người thực sự có khả năng tranh giành ngai vàng.
Đại Hoàng tử Mộ Uyên, Tam Hoàng tử Mộ Nghiều, Tứ Hoàng tử Mộ Bạch, còn có Thập nhất Hoàng tử Mộ Thanh.
Bốn người tranh đấu, cho dù là ngày hay đêm, chủ động hay là thân bất do kỷ, sớm đã kéo dài trong rất nhiều năm.
Thế gian gọi là tứ vương đoạt đích.
"Tuy nhiên, người đầu tiên trong hoàng thất hẹn gặp Lý Ấu Vi không phải là bất kỳ người nào trong tứ. vương.
Mà là viên ngọc sáng nhất vương triều Đại Thương.
Đất thiêng nảy sinh hiền tài, tuyệt diễm như hoa, đẹp đến nỗi mà ngay cả sử thần hà khắc của vương triều Đại Thương cũng không nhịn được mà phải phá lệ lưu lại trong sử sách.
Nữ nhân đẹp nhất của vương triều Đại Thương.
Cửu công chúa, Mộ Dung!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT