Không ngờ hôm nay quay lại thì Huyết Sâm trên vách đá đã biến mất.
Khả năng duy nhất là Huyết Sâm Dược Vương đã bị bọn phi khấu trong núi phát hiện và hái về đem giấu trong doanh trại.
Mong rắng vận may của thẳng nhóc này tốt một chút, Huyết Sâm vẫn chưa bị ăn.
Nếu không, muốn tìm kiếm một gốc Dược Vương khác sẽ không dễ dàng như tưởng tượng.
Nghĩ tới đây, Tăn A Na nhẹ nhàng giãm chân, nhảy vào trong núi rừng, lao về phía doanh trại phỉ khấu ở nơi xa.
Mười giây sau, ở sâu trong núi rừng, trước doanh trại, một bóng dáng xinh đẹp xuyên qua không trung, đáng người uyển chuyển, đảo mắt quét vào doanh trại.
Trong doanh trại, phần lớn bọn phi khấu đã ngủ say, chỉ còn một số tên phi khấu còn đang tuần tra.
Tân A Na trốn tránh bọn phi khấu đang tuần tra và bắt đầu tìm kiếm tung tích của Huyết Sâm.
Bên trong trại có rất nhiều vàng bạc ngọc khí, thuốc quý, bảo thạch, hết rương này đến rương khác chất thành đống ở đó. Hiển nhiên là bọn phí khấu này vào nhà dân cướp của không ít.
'Vê phần vàng bạc, Tần A Na không thèm liếc mắt nhìn, không phải là nàng không có hứng thú.
Mà là không thiếu.
Những tên phi khấu này dù giàu có đến đâu, cũng có thể giàu hơn tên đệ tử vô dụng kia của nàng được à?
Không để ý đến vàng bạc, Tân A Na nhìn vào mấy chiếc rương đựng dược liệu rồi lục lọi trong đó.
Trong rương có rất nhiều dược liệu như nhân sâm, nhung hươu, hà thủ ô, cái gì căn có đều có, vô cùng đầy đủ.
"Tìm được rồi” Cuối cùng, sau khi lục lọi hồi lâu, Tân A Na mở ra một chiếc hộp gỗ tinh xảo, nhìn thấy. nữ hoàng nhân sâm màu máu bên trong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vận may của thẳng nhóc kia không tệ, Huyết Sâm vẫn còn đó, không bị bọn phi khấu này lãng phí.
"Ai đó?" Đúng lúc này, trong doanh trại vang lên một thanh âm tức giận, trên chiếc ghế da hổ cách đó không xa, một tên đàn ông cường tráng mặt mày hung ác mở mắt ra, đứng bật dậy, chộp lấy vò rượu bên cạnh trực tiếp ném tới.
Cách đó mười thước, Tân A Na không nhanh không chậm cất Huyết Sâm đi, hơi xoay người tránh bình rượu.
"Nữ nhân, dám tới chỗ ông đây trộm đồ, ta thấy ngươi chán sống rồi!"
Dưới ánh lửa mờ ảo, người đàn ông cường tráng. không thấy rõ dáng vẻ của Tăn A Na, giậm mạnh chân, thân thể cường tráng như một viên đạn đại bác lao tới.
"Ôn ào!"
Tân A Na hơi nhíu mày, vung tay lên, tức thì một cỗ kiếm khí vô cùng dũng mãnh phá không mà ra. "Ầm' một tiếng, đánh bay gã cao lớn cách đó mười trượng.
"Phụt" Cách đó hơn mười trượng, gã đàn ông cường tráng ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Làm sao có thể như vậy được!
“Hôm nay tha cho ngươi một lần, nhưng sau này sẽ có người đến lấy mạng ngươi” Tần A Na nhẹ nhàng nói rồi rời đi ngay lập tức.
Thủ lĩnh của đám phi khấu này là một võ giả đã
mở một thần tàng, không coi là mạnh nhưng cũng không tính là yếu.
Vừa vặn thích hợp làm đối thủ cho thẳng nhóc kia.
Người làm sư phụ như nàng đúng là nhọc lòng mà.
Trong núi rừng, Tần A Na khoác ánh trăng mà đi, đi một lúc lâu cũng không thấy Lý Tử Dạ chứ đừng nói là một tên phi khấu nào.
Dọc đường chỉ có máu nhuộm đỏ núi rừng.
Trong mắt Tăn A Na lóe lên một tia kỳ dị, nàng đi về phía bên ngoài núi rừng.
Cuối núi rừng, một bóng người thiếu niên gãy gò ngồi đó, cả người đây máu, thở hổn hến.
"Người đâu?" Tân A Na tiến lên hỏi.
"Chết hết rồi.” Lý Tử Dạ mệt mỗi trả lời.
Đôi mắt của Tăn A Na hơi nheo lại, đúng như dự đoán.
Nàng đã đánh giá thấp hẳn, người này tàn nhẫn hơn nàng nghĩ.
"Trước núi rừng, Lý Tử Dạ hít sâu một hơi, đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, nói: "Tiên tử sư phụ, người cố ý!"
"Đúng” Tần A Na đáp lại không chút do dự.
Thấy người trước mặt thẳng thắn thừa nhận như vậy, Lý Tử Dạ không biết nên nói cái gì.
"Cảm giác lần đầu giết người như thế nào?" Tân A Na hỏi.
"Không tốt.” Lý Tử Dạ thành thật trả lời, có hơi ghê tởm.
"Làm quen với nó là tốt thôi.” Tần A Na nhẹ nhàng sau đó đi về phía xe ngựa ngoài rừng.
"Đi thôi, đi về."
"Vâng." Lý Tử Dạ gật đầu, đứng dậy đi theo.
"Tiên tử sư phụ” Dưới ánh trắng, xe ngựa ầm ầm đi qua, giọng nói của Lý Tử Dạ từ trong xe truyền ra.
"Chuyện gì?" Tân A Na đáp.
"Nếu ta chết trong tay bọn phi khấu đó, người sẽ ra tay chứ?" Lý Tử Dạ ngập ngừng hỏi.
Không biết” Tân A Na bình tĩnh nói: "Ngươi có thể thử”
Lý Tử Dạ không nói nên lời, mạng nhỏ quan trọng hơn, hẳn không dám đánh cược.
Trong xe ngựa, bầu không khí trở nên có chút nặng rẽ, thật lâu sau, Tân A Na nhẹ nhàng mở miệng nói: "Từ hôm nay trở đi, ngoại trừ luyện kiếm, mỗi ngày ngươi còn phải lên núi diệt trừ phỉ khấu. Nhắc nhở. ngươi một câu, thủ lĩnh của bọn phi khấu là võ giả đã mở một thần tàng."
Võ giá?
Lý Tử Dạ giật mình, lập tức trở nên nhát cáy, nói: "Tiên tử sư phụ, ta nghĩ thực lực của ta vẫn chưa đủ, chuyện tiêu diệt phỉ khấu cứ để cho quan phủ làm đi."
“Chuyện này ý ta đã quyết, không cần phải nói thêm nữa” Nói xong, Tân A Na ném một chiếc hộp gỗ tới
Lý Tử Dạ khó hiểu mở hộp gỗ ra, đến khi nhìn thấy Huyết Sâm bên trong thì mặt lộ vẻ mừng rỡ như điên.
"Tiên tử sư phụ, ta yêu người! Ôm một cái nào!" Lý Tử Dạ hưng phấn đến mức sắp quên mình họ gì, đưa tay muốn ôm lấy người trước mặt.
Ánh mắt Tân A Na trở nên lạnh lùng, tức thì ngay cả không khí trong xe ngựa cũng như đông cứng lại
Lý Tử Dạ khẽ run lên, nhanh chóng phản ứng lại, sắc mặt cứng đờ, cánh tay cũng cứng đờ.
"Bịch!"
Sau một khắc, trên xe ngựa bộc phát ra một cỗ. chân khí cường đại, xe ngựa vỡ ra, thân thể Lý Tử Dạ trực tiếp bị đánh văng ra ngoài, ngã sấp mặt.
Dưới ánh trăng, cỗ xe ngựa ầm ầm phóng đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT