Ban đêm, Lâm Vũ và Thẩm Khanh Nguyệt đi vào câu lạc bộ Lan Đình. Nghe nói đây là câu lạc bộ xa hoa nhất Giang Bắc. Ở đây một đêm tiêu tốn cả triệu cũng không phải chuyện ly kỳ gì.

Nhưng theo Lâm Vũ biết thì câu lạc bộ xa hoa nhất Giang Bắc không phải là nơi này.

Khi họ đến thì trong phòng đã có rất nhiều người.

"Khanh Nguyệt!" Nhìn thấy bọn Thẩm Khanh Nguyệt, Lê Ly lập tức reo hò một tiếng rồi chạy chậm đến.

Tuổi của Lê Ly xấp xỉ Thẩm Khanh Nguyệt, cô ấy có khuôn mặt trái xoan với đôi mắt to, là mỹ nhân phương Nam điển hình.

Chiếc váy trắng dài tao nhã khiến thân hình của cô ấy càng uyển chuyển, nhìn giống như công chúa.

Vừa gặp mặt cô ấy đã cho Thẩm Khanh Nguyệt một cái ôm.

"Cậu thật sự có vị hôn phu rồi à? Không phải là cậu dùng tiền mướn tới đó chứ?" Lê Ly ghé vào bên tai Thẩm Khanh Nguyệt, hỏi thăm với giọng điệu trêu chọc.

"Tớ lừa cậu làm gì?" Thẩm Khanh Nguyệt hờn dỗi một tiếng, lại buông Lê Ly ra giới thiệu họ với nhau.

"Lâm Vũ?" Nghe thấy tên của Lâm Vũ, Lê Ly lập tức sững sờ rồi vội vàng kéo Thẩm Khanh Nguyệt qua một bên, thấp giọng hỏi: "Anh ấy chính người đính hôn từ bé với cậu à? Trước kia không phải cậu luôn nói sẽ không thừa nhận hôn sự này sao?”

"Tình hình có thay đổi?" Mặt Thẩm Khanh Nguyệt đỏ lên, có chút xấu hổ.

"Thật sao?" Lê Ly nhìn thoáng qua Lâm Vũ, lại trêu tức mà hỏi: "Trước kia không biết người ta như thế nào nên không thừa nhận hôn sự này, hiện tại thấy dáng dấp người ta cũng không tệ nên chịu rồi? Cậu là đồ háo s@c!"

"Cậu mới háo sắc!" Thẩm Khanh Nguyệt xấu hổ trừng Lê Ly, đưa tay cù lét cô ấy.

Lê Ly nhanh nhẹn né tránh, lại đi đến trước mặt Lâm Vũ rồi duỗi bàn bàn tay trắng nõn ra: “Chào anh, tôi là Lê Ly."

"Lâm Vũ." Lâm Vũ gật đầu mỉm cười, nắm tay cô ấy một cái liền buông ra.

Lê Ly nhiệt tình kéo tay Thẩm Khanh Nguyệt, giới thiệu Lâm Vũ với mọi người. Thẩm Khanh Nguyệt không thân với những người bạn này của Lê Ly lắm,

nhưng phần lớn đều biết nhau.

Biết Lâm Vũ là vị hôn phu của Thẩm Khanh Nguyệt, đa số mọi người đều ồn ào la hét muốn sớm uống rượu mừng của họ, chọc cho vệt ửng đỏ trên mặt Thẩm Khanh Nguyệt qua thật lâu vẫn không tiêu tan.

"Tôi nghe nói người đính hôn từ bé với Khanh Nguyệt là đứa con bị vứt bỏ của Lâm gia, hình như cũng tên là Lâm Vũ? Không phải là anh đó chứ?" Trong lúc mọi người cười đùa, một giọng nói cay nghiệt vang lên.

Lâm Vũ nhìn lại nơi phát ra tiếng nói.

Người lên tiếng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, trông có vẻ rất bảnh trai, nhưng trên mặt lại toàn vẻ kiêu căng và khinh thường.

"Anh đoán đúng rồi, tôi chính là Lâm Vũ mà anh nghe qua đó." Lâm Vũ mỉm cười, dường như không để lời nói của đối phương trong lòng.

"Thì ra thật sự là anh!" Thanh niên làm ra vẻ kinh ngạc, sau đó lắc đầu thở dài: “Ai, đóa hoa nhài cắm lên bãi phân trâu!"

Sắc mặt Lê Ly lập tức thay đổi, khẽ kêu lên: "Lý Thành, đừng có uống say rồi quậy! Anh là bạn tôi, Khanh Nguyệt cũng là bạn tôi, trong lòng anh khó chịu cũng phải nhịn xuống, đừng phá hư tiệc sinh nhật của tôi!"

Lê Ly biết Lý Thành có ý với Thẩm Khanh Nguyệt.

Lúc đầu cô ấy cũng muốn mượn cơ hội đêm nay tác hợp cho họ, không ngờ Thẩm Khanh Nguyệt lại mang vị hôn phu đến đây thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play