Ban đêm khi về đến nhà, bọn Lâm Vũ cũng biết được chuyện xảy ra ở Mạnh gia từ lời kể của người Thẩm gia. "Lão hồ ly Mạnh Chương Bình cũng rất biết cách làm người!" Thẩm Khanh

Nguyệt cảm khái nói.

Lâm Vũ lắc đầu cười cười: “Ông ta chẳng những biết cách làm người mà còn rất gian manh xảo trái"

"Có ý gì?" Đám người không hiểu nên nghi hoặc nhìn Lâm Vũ.

Hồi trưa hắn không có ở đó mà sao lại nhìn ra Mạnh Chương Bình giở trò gian xảo gì chứ?

"Các người đánh giá thấp Mạnh Chương Bình rồi." Lâm Vũ lắc đầu cười cười,

ánh mắt rơi xuống người Thẩm Khanh Nguyệt: “Nếu như em là người của Tần gia, khi thấy chuyện hồi trưa thì em sẽ làm thế nào?”

"Gái này..." Thẩm Khanh Nguyệt trầm ngâm: “Có thể sẽ khai chiến với Mạnh gia! Dù sao Tần gia cũng là một trong năm hào môn lớn nhất của Giang Bắc, hơn nữa thực lực còn cao hơn Mạnh gia, họ bị mất mặt như vậy thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua."

Lâm Vũ kinh ngạc bật cười, lại giơ ngón tay cái lên với cô: “Em là người tốt, giám định hoàn tất."

"..." Thẩm Khanh Nguyệt im lặng, oán trách lườm hắn một cái. Lời này nhìn như đang khích lệ cô, nhưng nghe thế nào cũng thấy sai sai. Hắn đang biến tướng nói cô đần sao?

Tuyên Vân Lam cười duyên một tiếng rồi vỗ nhẹ lên đầu Lâm Vũ: “Nói chuyện cho đàng hoàng!”

Ha! Quả thật là có con dâu rồi thì không cần con trai nữa.

Lâm Vũ nhún vai, lúc này mới tiếp tục nhìn chằm chằm Thẩm Khanh Nguyệt mà hỏi: "Tần gia vì nhà ai mới mất mặt?"

"Thẩm gia chúng tôi!" Thẩm Khanh Nguyệt thốt ra. "Tôi hiểu rì ếng nói của cô vừa dứt thì Thẩm Ngọc Thư lập tức bừng tỉnh: "Tân gia sẽ khai chiến với Mạnh gia, nhưng cũng sẽ trả thù Thẩm gia! Mạnh Chương Bình đang gài bẫy Tân gia đi đối phó Thẩm gia, đến lúc đó Lâm... Mục Bắc Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tần gia!"

"Một khi Tần gia rơi đài, Mạnh gia có thể tiếp nhận rất nhiều tài nguyên của Tần gial"

"Cho dù Mạnh gia không nhặt được bao nhiêu chỗ tốt, nhưng năm hào môn lớn của Giang Bắc cũng chỉ còn lại Mạnh gia và Lạc gia!"

"Vậy chẳng khác nào giúp quyền lên tiếng của Mạnh gia ở Giang Bắc càng lớn!"

Nghe Thẩm Ngọc Thư nói vậy, đám người nhao nhao lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh. Không thể không nói lão hồ ly Mạnh Chương Bình này thật gian xảo!

Dù Lâm Vũ không đi tham gia lễ đính hôn của Mạnh Húc, nhưng cuối cùng ông ta vẫn mượn được danh của Lâm Vũ!

Lâm Vũ kinh ngạc nhìn Thẩm Ngọc Thư, không nghĩ tới người đầu tiên nhận ra lại là hắn ta.

Đón lấy ánh mắt của Lâm Vũ, Thẩm Ngọc Thư lập tức xấu hổ cười một tiếng rồi cúi đầu xuống.

"Gọi tôi là Lâm Vũ đi, Thẩm gia không có Mục Bắc Vương."

Lâm Vũ mỉm cười với Thẩm Ngọc Thự, lại nói với Thẩm Vũ Nông: "Ngọc Thư cũng rất thông minh, ông nội nên bồi dưỡng nhiều hơn để dẫn đường cho anh ta dùng trí thông minh trên con đường ngay thẳng, tương lai nhất định sẽ trợ giúp được Thẩm gia."

"Ừm!" Thẩm Vũ Nông khó được mà thưởng thức nhìn Thẩm Ngọc Thư: “Có nghe hay không, dùng trí thông minh của cháu trên con đường ngay thẳng!"

Thẩm Ngọc Thư nhẹ nhàng gật đầu, lại ngượng ngùng nhìn về phía Lâm Vũ rồi nói khẽ: "Cảm ơn."

Thẩm Ngọc Thư không ngu ngốc. Hắn ta biết sức nặng của Lâm Vũ trong lòng ông nội.

€ó câu nói này của Lâm Vũ thì về sau ông nội nhất định sẽ ra sức bồi dưỡng mình.

Nghĩ đến thái độ ngày đó của mình đối với Lâm Vũ, Thẩm Ngọc Thư đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ.

"Đừng khách sáo với tôi như vậy." Lâm Vũ mỉm cười nói: "Nói thế nào thì anh cũng là em vợ của tôi, mặc dù không phải ruột thịt."

"Ai là em vợ của anh chứ?" Thẩm Khanh Nguyệt đỏ mặt lên, xấu hổ nhìn về phía Lâm Vũ.

"Em cứ nói đi?" Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức làm đám người cười vang.

Vào thời khắc này, ngăn cách vô hình cũng nhanh chóng tiêu tán.

Buổi sáng hôm sau, Lâm Vũ như thường lệ đưa Thẩm Khanh Nguyệt đi làm. Mấy ngày nay Thẩm Khanh Nguyệt đã quen với chuyện này rồi.

Trên xe, cô và Lâm Vũ không còn cảm giác xa lạ kia nữa mà hai người cứ nói mãi không hết đề tài trên đường đi.

Đi được nửa đường thì Lâm Vũ đột nhiên phát giác có chút khác lạ.

Lâm Vũ liếc về hướng con đường đối diện, chỉ cười nhạt một tiếng rồi tiếp tục trò chuyện với Thẩm Khanh Nguyệt.

Hắn tiếp tục chạy về phía trước mấy chục mét, trên con đường đối diện có một xe bồn xi măng đột nhiên mất khống chế trực tiếp đụng vào con lươn trên đường rồi nhanh chóng lao về hướng xe của họ.

"Gẩn thận!" Thẩm Khanh Nguyệt ý thức được không thích hợp nên lên tiếng hét ầm lên.

"Không sao, không cần lo lắng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play