Cho nên, thật sự muốn nói ai trách ai, anh không có tư cách đi trách Diêm Thiền.
Ngược lại, là anh đã liên lụy Diêm Thiền.
Trong tay Diêm Thiền cầm lương khô, tuy đói bụng muốn chết, nhưng hiện tại lại đột nhiên không nỡ ăn, chỉ gượng cười nói với Lâm Vũ: "Nếu như tôi chết, tôi nhất định sẽ trách anh! Trách anh đến chết cũng không cho tôi một danh phận.”
Lâm Vũ hơi cứng lại, lại trêu ghẹo nói: "Vậy thì cô đừng chết.”
“Tôi cũng không muốn chết.”
Diêm Thiền vẻ mặt mê luyến nhìn chằm chằm Lâm Vũ, rồi nhét lại lương khô trong tay vào tay Lâm Vũ: "Hứa với tôi, nhất định phải sống rời khỏi đây! Nếu tôi sắp chết, hãy cho tôi chết trong lòng anh...”
“Đừng ở đây sến sẩm! Tôi không nuốt nổi!”
Trong lòng Lâm Vũ không ngừng co rúm, lại cố ý hung tợn nhìn chăm chằm Diêm Thiền: "Cô dám không ăn thử xem? Nếu cô không ăn, tôi cưỡng
chế nhét vào cho cô.”
“Anh...”
Diêm Thiền hơi sững sờ, thở phì phò nhìn Lâm Vũ: "Anh phải sống, biết không? Trên người anh, đang vác an nguy của vô số người.”
Lâm Vũ lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Cho dù người tôi gánh an nguy thiên hạ, tôi cũng không cần cô hy sinh mạng của mình để đổi lấy cơ hội
cho tôi sống!"
"Hơn nữa, làm sao cô lại biết, không có cô, chúng tôi có thể còn sống rời khỏi đây chứ?”
"Nếu lỡ chúng ta tìm được đường ra, lại phải cần vu nữ như cô đi mở ra, nhưng cô chết rồi, không phải tương đương với lôi kéo hai người chúng tôi
chôn cùng với cô sao?”
“Cho nên, thu lại chút suy nghĩ kia của cô đi! Ý tốt của cô tôi đã nhận rồi
“Còn nữa, anh cũng vậy!” Nói xong, Lâm Vũ lại nhìn về phía Tiền Vạn Kim.
Tuy Tiền Vạn Kim không có biểu hiện ra ngoài, nhưng anh có thể đoán được, Tiền Vạn Kim hiện tại cũng không còn lòng tin nữa.
Tìm nhiều lần như vậy, đã tìm qua từng chỗ một, cũng không thể tìm được đường ra, đây là một đả kích cực lớn với Tiền Vạn Kim.
“Thực ra, tôi đã nên chết từ lâu rồi.”
Tiền Vạn Kim gượng cười: "Nếu ba người chúng ta, nhất định phải có một người hy sinh, tôi hy vọng người này là tôi, hơn nữa, cũng chỉ có thể là tôi."
Tác dụng của Lâm Vũ, không cần nói cũng biết.
Lâm Vũ nói cũng không sai, cho dù tìm được đường ra, có thể cũng phải dựa vào Diêm Thiền mới có thể ra ngoài.
Cho nên, nếu như nhất định phải có một người hy sinh, chắc chắn phải là anh ta.
Chỉ có thể là anh ta! “Đừng nói nhảm với tôi!"
Lâm Vũ trừng mắt nhìn Tiền Vạn Kim: "Hiện tại, tìm được đường ra mới là việc cấp bách của chúng ta, tôi không muốn lãng phí thời gian làm khai
thông tâm lý nhảm nhí gì đó cho các người!"
“Hai người, một là vu nữ có huyết mạch Vu tộc thượng cổ, một là người đã tới đây một lần.”
“Có thời gian ở đây nói nhảm với tôi, còn không bằng tĩnh tâm suy nghĩ thật kỹ, xem có thứ gì có thể liên quan với nơi này không.”
"Có lẽ, đường ra của chúng ta gần ngay trước mắt, chỉ là chúng ta vẫn chưa nghĩ tới mà thôi!"
Lâm Vũ hiện tại đã có hơi tức giận rồi.
Nếu như là đám người Lạc Trường Phong nói nhảm với mình như vậy, mình đã đạp một đạp từ lâu rồi.
Còn chưa tới lúc tuyệt vọng, bọn họ đã nói tới chuyện muốn hy sinh ai trước.
Tình huống trước mắt còn chưa tính là bước đường cùng thực sự, bọn họ lại ép chính mình đến bước đường cùng trước.
Còn chưa thua, tiềm thức bọn họ đã bắt đầu nhận thua rồi. Lâm Vũ nói một cách quyết liệt.
Hai người nghe vậy, nhất thời không dám nói thêm, yên lặng cúi đâu gặm lương khô.
Lâm Vũ quét mắt nhìn hai người bọn họ, lúc này mới cầm lấy một túi lương khô, tự mình ăn.
Nhân lúc bọn họ không chú ý, Lâm Vũ bẻ một nửa lương khô của mình, lặng lế bỏ vào trong ba lô...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT