Tiền Vạn Kim mỉm cười với Lâm Vũ rồi chủ động cầm ba lô của hắn lên. “Mắt nhìn tốt đấy!” Diêm Thiền cười khúc khích, tán thưởng nhìn anh ta.
Tiền Vạn Kim cười đắc ý: “Đúng vậy. Nếu không thì tôi làm sao có thể làm việc cho Diêm tiểu thư được?”
Nghe người hát kẻ khen hay, Lâm Vũ suýt chút nữa đá ngã Tiền Vạn Kim.
'Tên khốn này cũng là người sợ thiên hạ không đủ hỗn loạn đây mà!
Mặc dù trong lòng có chút miễn cưỡng nhưng Diêm Thiền đã cố gắng để mở Thiên Địa Lục Mang Trận nên Lâm Vũ vẫn thỏa hiệp, cúi người xuống và cõng cô 1a.
Diêm Thiền nằm trên lưng Lâm Vũ, vòng cánh tay trắng mịn như hoa sen quàng qua cổ hắn, cười khúc khích: “Nếu như có thể nằm trên lưng anh cả đời này thì tốt quá.”
“Nếu vậy thì cô biến thành người tàn tật rồi.” Lâm Vũ trừng mắt nói.
“Nếu vậy thì em cũng rất vui!” Diêm Thiền kiêu ngạo hất cằm.
Lâm Vũ không trả lời mà cõng cô ta đi về phía trước.
Đi được khoảng mười mét, Lâm Vũ dùng lực dưới chân, để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất.
“Anh đang làm gì thế?”
Diêm Thiền nhìn thấy dấu chân, yêu kiều hỏi: “Có phải anh đang nhắc nhở em béo rồi không?”
“Để lại dấu vết! Tránh lạc đường.” Lâm Vũ bình tĩnh trả lời. “Vẫn là Mục Bắc Vương thông minh.” Tiền Vạn Kim chợt nhận ra, lập tức khen ngợi hắn.
Diêm Thiền mắng thầm anh ta một cái, rồi cười như không cười nhìn Tiền Vạn Cẩm: “Vậy ý anh là tôi ngu ngốc à?”
Tiền Vạn Kim có chút nghẹn ngào, vội vàng cười nói: “Tôi ngu ngốc, là tôi ngu ngốc nhất!”
“Cũng gần như vậy đó!” Diêm Thiền lộ ra nụ cười hài lòng. Dọc đường đi, cô ta không ngừng nói chuyện.
Lâm Vũ đột nhiên có chút hối hận.
Nếu biết vậy hắn đã không đưa nước cho cô taI
Chờ đến khi cổ họng cô ta khô đến mức bốc khói, thì liệu có thể ngậm miệng lại được không.
Diêm Thiền không biết hắn đang nghĩ gì nên vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng.
Lâm Vũ không đáp lại lời của cô ta, chỉ nhìn xung quanh rồi vội vã đi tiếp. Đột nhiên, một vật màu xám lọt vào tâm mắt hắn.
'Trên mặt đất cháy đen, thứ màu xám đó rõ ràng một cách khác thường. Lâm Vũ tăng tốc độ và bước nhanh tới.
Ở vùng đất căn cỗi này, đây có thể xem là một dấu hiệu.
Khi đến gần hơn, hắn nhận ra đó là một bộ xương người.
Phần lớn bộ xương đã bị chôn vùi trong cát bụi, chỉ lộ ra cánh tay.
Chẳng lẽ cũng là người vô tình bước vào đây giống như Tiền Vạn Kim?
Lâm Vũ đặt Diêm Thiền xuống rồi ngồi xổm xuống trước bộ xương, nhanh chóng lau sạch bụi trên bề mặt, để lộ ra hình dáng hoàn chỉnh của nó.
Nói chính xác thì đây là một nửa bộ xương. Chỉ có phía trên thắt lưng trở lên. Đánh giá những vết nứt trên xương, rõ ràng người này đã bị chém làm đôi.
Dựa theo mức độ phong hóa của xương, người này đã chết ít nhất hàng trăm năm.
“Tại sao lại xương cốt ở đây?”
Lâm Vũ khế cau mày, hỏi Tiền Vạn Kim: “Lúc anh tới đây, có gặp phải hài cốt của người nào không?”
“CóI"
Tiền Vạn Kim gật đầu nói: “Hơn nữa còn có không ít! Đặc biệt là khu vực ở gần linh dược, có rất nhiều hài cốt như này, phần lớn đều không còn hoàn chỉnh.”
“Vậy nên, nơi này đã xảy ra một trận chiến rất khốc liệt?” Lâm Vũ hơi nheo mắt lại, tự nhủ: “Là vì muốn cướp đi linh dược sao?”
“Chắc là không!”
Lúc này, Diêm Thiền đột nhiên lên tiếng.
Hai người nghe vậy, đều kinh ngạc nhìn cô ta. “Làm sao cô biết?”
Lâm Vũ tò mò hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT