*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nếu có, chỉ bằng lấy ra cho Lương mỗ xem thử, nói không chừng chỗ tôi cũng có bảo vật cậu muốn.”
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: “Là người bạn đó của tôi muốn đến đây tìm người, tôi chẳng qua đi theo xem náo nhiệt mà thôi.”
“Hóa ra là như vậy...”
Lương Trung Nguyên có chút tiếc nuối nói: “Người bạn đó của cậu và cô gái kia hẳn là có tình cảm?”
“Ừm”
Lâm Vũ khẽ gật đầu, thở dài: “Anh ta đã tìm kiếm cô ấy bảy năm, lần này biết được cô ấy đến chợ Quỷ Sương nên mới chạy đến đây. Có lẽ khi nhìn thấy cô ấy, vì quá kích động vui mừng nên mới thế, mong Lương tiên sinh lượng thứ.”
“Khó trách!” Lương Trung Nguyên cười lớn, cảm khái nói: “Tìm kiếm suốt bảy
năm đúng là không dễ dàng! Nếu tôi là cậu ta, e rằng còn kích động hơn thế: Lâm Vũ gật đầu đồng ý. Đối với Đằng Nghĩa, quả thực không hề dễ dàng. Chỉ là không biết bây giờ anh ta và Tiêu Thanh Y nói chuyện như thế nào rồi.
Nhìn phản ứng của Tiêu Thanh Y, sợ rằng nút thắt giữa bọn họ có lẽ không dễ dàng tháo gỡ như vậy.
Sau lần này, không biết Tiêu Thanh Y có muốn tránh mặt anh ta không nữa.
Đúng lúc Lâm Vũ cảm khái, Lương Trung Nguyên lại hỏi: “Cậu hình như rất thân thiết với ông lão đó?”
“Thực sự không quá quen, tôi chỉ gặp ông ấy một lần thôi.”
Lâm Vũ cũng không giấu giếm, kể cho Lương Trung Nguyên nghe chuyện đã xảy ra giữa bọn họ, ông lão và cô gái đó.
Nghe Lâm Vũ nói xong, Lương Trung Nguyên bỗng nhiên cau mày trầm tư, không biết ông ta đang nghĩ cái gì.
Lâm Vũ cười hỏi: “Ông hối hận khi giao dịch với ông lão ấy rồi sao?” “Làm sao cậu đoán được vậy?”
Lương Trung Nguyên phục hồi tinh thần, vui vẻ nhìn hắn.
Lâm Vũ cười nhẹ đáp: “Lúc ông lão muốn lấy món đồ nhìn giống như răng sói đó, ông dường như có chút do dự.”
“Cậu thực sự có đôi mắt tinh tường.”
Lương Trung Nguyên bái phục nhìn hắn, cười khổ nói: “Kỳ thực tôi không muốn ông ấy lấy cái cúc bán nguyệt.”
“Cúc bán nguyệt?” Trong lòng Lâm Vũ khẽ độn:
hình như không phải là bảo vật trong tay ông.”
hắn cười nói: “Tôi thấy cái cúc bán nguyệt kia,, ắt hẳn không đáng giá bằng cái đỉnh ba chân
“Vấn đề không phải là tiền bạc.”
Lương Trung Nguyên lắc đầu nói: “Có câu ngàn vạn cũng không mua được. thứ mình thích, mặc dù trong tay tôi có rất nhiều bảo vật, nhưng khiến tôi yêu thích không nỡ dời tay thì chỉ có vài thứ, khổ nỗi cúc bán nguyệt là một trong số đó”
“Nếu như vậy thì tại sao lại đem nó trao đổi với người khác?” Lâm Vũ mỉm cười, hứng thú hỏi.
Lương Trung Nguyên cười khổ: “Không lấy ra thứ mình thích, làm sao biết được mình có thể đổi được thứ mình càng thích hơn?”
Lâm Vũ chống tay cười nói: “Có đạo lý!”
Mặc dù hắn không hoàn toàn đồng ý với những gì ông ta nói.
Nhưng cũng không có cách nào bác bỏ.
Lương Trung Nguyên mỉm cười, nói: “Cậu có thể giúp tôi một việc không?” “Muốn tôi giúp ông lấy lại chiếc cúc hình bán nguyệt à?”
Lâm Vũ cũng đoán được mục đích của ông ta.
“Ừm
Lương Trung Nguyên gật đầu nói: “Tôi thấy ông lão rất tin tưởng các cậu, vì vậy muốn nhờ cậu giúp mua lại chiếc cúc bán nguyệt ấy, cho dù giá cao hơn một chút cũng được.”
Lâm Vũ nghi hoặc: “Sao ông không tìm ông ấy rồi mua lại?”
Lương Trung Nguyên khế nheo mắt, trầm giọng nói: “Ông lão ấy nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng thực ra rất khôn ngoan, nếu như tôi muốn mua lại từ tay ông ta, e rằng sẽ phải trả cái giá trên trời! Hơn nữa, ông ấy rất thận trọng. Nếu tôi đi mua, có lẽ ông ấy sẽ nghĩ tôi lừa ông ấy!”
“Cũng đúng.”
Lâm Vũ cười nói: “Vậy để tôi thử xem, nhưng tôi không chắc có thể mua lại giúp ông.”
“Được!”
Thấy Lâm Vũ đồng ý, Lương Trung Nguyên lập tức vui vẻ nói: “Cậu cho tôi số tài khoản đi. Đến lúc đó chỉ cần nói bao nhiêu, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu.”
“Ông không sợ tôi lừa ông sao?”
Lâm Vũ nói đùa. “Những người khác có thể, nhưng cậu chắc chăn sẽ không!” Lương Trung Nguyên cười lớn, kiên quyết nói: “Với thực lực của cậu, số tiền
ít ỏi đó chẳng đáng là gì! Hơn nữa tôi có thể nhìn ra cậu không phải là người như vậy.”