Lâm Vũ lặng lẽ ngồi đó, Lạc Trường Phong để trường đao ra phía sau, hai người không ai nói gì, cũng không ngoảnh đầu lại nhìn.

Nhung bọn họ đã biết thân phận của người đến.

Đằng Hiếu! Đằng Ngũ thiếu! Con trai thứ năm của Đằng Chiến. Em trai của Đằng Trung và Đằng Nghĩa.

"Miễn lễ!" Đằng Hiếu vẫy tay chào mọi người trong Tống gia, nhưng ánh mắt lại nhìn vào Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, cau mày hỏi: “Hai người đó là ai?”

Mọi người đến hành lễ với mình nhưng họ lại không động đậy, lại còn dám quay lưng lại với mình!

Đúng là to gan! Căn bản là không coi Đằng Ngũ thiếu mình ra gì!

"Chỉ là hai kẻ điên to gan mà thôi!" Tống Hư Cốc xua đi vẻ u ám, mỉm cười trả lời.

“Nhìn có vẻ có chút ngông cuồng!” Đằng Hiếu cười nửa miệng nhìn bóng lưng hai người, sau đó hỏi: “Bọn họ chính là người gây phiền toái cho Tống gia các.

người sao?”

"Coi như là vậy." Tống Hư Cốc cúi đầu đáp: "Có điều chủ nhân của bọn họ vẫn chưa xuất hiện, mới chỉ phái họ đến."

Nghe vậy, Đằng Hiếu không hài lòng nhìn mọi người trong nhà họ Tống: "Hai tên binh tôm tướng tép cũng đáng để các người làm to chuyện như vậy sao?”

Mọi người đều im lặng, chỉ mỉm cười ngượng ngùng.

'Tống Hư Cốc cũng cười làm lành nói: “Trong mắt Ngũ thiếu, đương nhiên bọn họ chỉ là binh tôm tướng tép. Có điều, hai người này hình như quả thực có chút năng lực, chúng tôi bất tài, may mà Ngũ thiếu đến đúng lúc."

"Đừng nịnh nọt nữa." Đằng Hiếu xua tay, đi về phía hai người.

'Tống Hư Cốc vội vàng chạy đến trước mặt Đằng Hiếu, sửa lại chiếc ghế vừa rồi mình ngồi, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Ngũ thiếu, mời ngồi."

Đẳng Hiếu khẽ gật đầu, đi tới ghế ngồi xuống.

Lúc này anh ta mới nhìn rõ mặt Lâm Vũ và Lạc Trường Phong, anh ta nhìn từ trên xuống dưới một lượt.

Hai người cũng nhìn Đằng Hiếu từ trên xuống dưới một lượt, trong lòng không khỏi thở dài.

"Có vẻ như hai người biết tôi?" Một lúc lâu sau, Đằng Hiếu mới lên tiếng trước, vẻ mặt nghỉ hoặc.

Lâm Vũ khế gật đầu: "Có nghe nói, nhưng chưa từng gặp." "Nghe nói đến là tốt rồi!"

Đẳng Hiếu cười ha ha, ánh mắt nhìn về phía Lạc Trường Phong: “Anh là võ giả?”

“Ừ” Lạc Trường Phong gật đầu. "Chẳng trách lại ngông cuồng như vậy!"

Đằng Hiếu đột nhiên hiểu ra, bình tĩnh nói: “Hai người không xứng để tôi tranh cãi, hãy gọi điện cho chủ nhân của các người, nói tôi muốn gặp hắn.”

Nghe Đằng Hiếu nói vậy, người của Tống gia đều nhìn anh ta với ánh mắt ngưỡng mộ.

Đây chính là cục diện! Đây chính là thân phận!

Trong mắt Đằng Ngũ thiếu, hai người này thậm chí còn không đáng để chọc giận anh ta! Đây là thái độ chỉ có bậc trên thực sự mới có!

Lạc Trường Phong nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Anh ta đang định nói thì bị Lâm Vũ ngăn lại.

Lâm Vũ kìm nén lửa giận trong lòng, chăm chú nhìn Đằng Hiếu: "Anh làm những việc này, cha và hai người anh trai của anh có biết không?”

Nghe vậy, sắc mặt Đằng Hiếu trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị quát: "Mày là cái thá gì mà dám chất vấn bản thiếu gia?"

"Vậy à?" Lâm Vũ chậm rãi đứng dậy. Đột nhiên, hắn đá Đằng Hiếu một cái mà không hề báo trước.

Đẳng Hiếu và hai hộ vệ của anh ta đều không kịp phản ứng, lập tức bị đá xuống đất.

Nhìn cảnh tượng này, người của Tống gia bỗng vừa tức giận vừa vui mừng. 'Tức giận chính là vì Lâm Vũ dám dùng vũ lực với Đằng Ngũ thiếu!

Vui mừng là vì khi dùng vũ lực với Đằng Ngũ thiếu thì hắn đã là người chết rồi! "Ngũ thiếu!"

'Tống Hư Cốc là người đầu tiên có phản ứng, giả vờ hét lên, bước tới dìu Đăng Hiếu, nhưng bị anh ta tức giận đẩy ra.

Đẳng Hiếu còn chưa kịp mở miệng thì hai hộ vệ của anh ta đã xông về phía Lâm Vũ.

"Cút ra!" Lâm Vũ tức giận hét lên, lập tức khiến hai người đó kinh ngạc.

Trong lòng bọn họ run rẩy, vội vàng đỡ Đăng Hiếu đứng dậy, sau đó kinh ngạc nhìn Lâm Vũ.

"Anh lập tức cút sang một bên, úp mặt vào tường hối lỗi cho tôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play