Ở Long gia một đêm, Lâm Vũ dẫn theo Diêm Thiền quay về Giang Bắc. Ninh Loạn cũng về Tây Bắc. Về đến nhà, Diêm Thiền thật sự tìm Tuyên Vân Lam mách lẻo.

Dáng vẻ ấm ức khiến Tuyên Vân Lam vừa đau lòng vừa tức giận, tóm lấy Lâm Vũ mắng cho một trận.

Lâm Vũ bị mắng nhưng khó mở miệng giải thích. Chuyện này do hẳn sai, hắn chỉ có thể yên lặng mà chịu. “Dì Tuyên, tối nay lại mắng tiếp đi ạ!”

Thẩm Khanh Nguyệt thấy thế vội chạy tới hoà giải: “Chẳng phải chúng ta còn việc cần hỏi anh ấy à?”

Nghe Thẩm Khanh Nguyệt nhắc thế, Tuyên Vân Lam mới nhớ ra chuyện quan trọng, hung dữ trừng Lâm Vũ một cái rồi mới buông lỗ tai Lâm Vũ: “Cô gái nhờ chúng ta thiết kế biệt thự kia, con điều tra tới đâu rồi?”

“Tạm thời vẫn không điều tra ra vấn đề!”

Lâm Vũ xoa lỗ tai, dáng vẻ suy tư: “Nếu hai người đã thiết kế xong thì có thể đưa bản vẽ cho cô ta, con sẽ tiếp tục phái người điều tra!”

“Được rồi, vậy con phải cẩn thận tìm hiểu đây!” Tuyên Vân Lam cau mày: “Mẹ cứ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ quặc!”

Nghe thấy lời của Tuyên Vân Lam, Diêm Thiền không khỏi trợn mắt.

Không kỳ quặc mới là lạ!

Có điều sự kỳ quặc này cũng là việc tốt.

Nhớ tới sự quan tâm của Lâm Vũ đối với Thẩm Khanh Nguyệt và không tin tưởng của hắn đối với mình, Diêm Thiền ấm ức trong lòng, u oán nhìn sang Lâm Vũ.

Lâm Vũ không chịu được ánh nhìn kia nên xoay mặt sang hướng khác.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

“Cháu sẽ liên lạc với đối phương, mang bản vẽ qua!” Thẩm Khanh Nguyệt cười rồi nói với Lâm Vũ: “Anh có muốn đi gặp người với em không? Biết đâu anh sẽ nhìn ra vấn đề khi gặp trực tiếp!”

“Được!”

Lâm Vũ không chút do dự mà đáp.

Lâm Vũ biết Thẩm Khanh Nguyệt đang cứu mình khỏi bể khổ.

Nếu tiếp tục ở nhà thì sẽ bị mắng nữa.

Tuyên Vân Lam tất nhiên cũng nhìn ra mục đích của Thẩm Khanh Nguyệt, tạm thời từ bỏ ý định răn dạy Lâm Vũ, phất tay bảo họ đi.

Lâm Vũ như được tha bổng, vội kéo Thẩm Khanh Nguyệt, cầm bản vẽ ra khỏi cửa.

Thấy họ vội vàng chạy tới gara, Tuyên Vân Lam không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ.

Bà ấy quay sang nắm tay Diêm Thiền, áy náy nói: “Từ nhỏ nó đã chịu khổ, sau đó trở nên thận trọng quá mức, cháu đừng trách, dì thay nó xin lỗi cháu. Tấm lòng của cháu đối với nó, dì đều thấy rõ, dì tin cháu sẽ không làm gì bất lợi với nó!”

Tuy nãy bà ấy la mắng Lâm Vũ rất dữ dội nhưng trong lòng lại rõ ràng.

Lâm Vũ thận trọng đa nghi cũng do những gì mà hắn từng trải qua.

7 tuổi vào nơi nguy hiểm như Bắc Cảnh. Nếu không đa nghỉ cẩn trọng, hắn đã chết từ lâu rồi. “Mẹ đừng nói thết”

Diêm Thiền an ủi bà ấy: “Con không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn anh ấy bị mẹ mắng cho á khẩu thôi!”

Tuyên Vân Lam vỗ tay Diêm Thiền, mỉm cười: “Tí nữa dì sẽ mắng thêm vài trận, còn mắng cho cháu nghe nữa nhé!”

“Vâng!” Diêm Thiền vui vẻ gật đầu, ôm Tuyên Vân Lam nhõng nhẽo: “Con biết mẹ tốt với con nhất mài!”

Tuyên Vân Lam cười, cưng chiều ôm Diêm Thiền vào lòng.

Bà ấy đã nghĩ kỹ rồi, không thể coi Diêm Thiền như con dâu mà phải coi như con gái mình.

Phải đối xử tốt với cô ta thì cô ta mới có thể thật lòng tốt lại.

Lâm Vũ vừa lái xe vừa cười khổ nói với Thẩm Khanh Nguyệt: “May mà em giải vây giúp anh, bằng không lỗ tai anh bị nhéo đứt mất.”

“Đáng đời!"

'Thẩm Khanh Nguyệt buồn cười liếc hắn: “Trước đó anh nói với em rằng chuyện của Diêm Thiền, anh sẽ xử lý là vì hoài nghi cô ta muốn hại anh à?”

“ỪI" Lâm Vũ gật đầu thừa nhận.

'Thẩm Khanh Nguyệt nhếch môi, chế giễu: “Vậy giờ thì sao?”

“Chuyện này..."

Lâm Vũ xấu hổ liếc sang cô, có chút nghẹn họng.

Nếu Diêm Thiền thật sự muốn hại hắn thì việc này dễ giải quyết.

Nhưng bây giờ tất cả đều chứng minh Diêm Thiền vô tội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play