"Nhiệm vụ?”

Lâm Vũ khẽ nhíu mày, kinh ngạc nhìn ông ta: "Đừng nói với tôi, ông là người của Phong Linh?"

Phong Linh! Một cái tên rất nho nhã và nghệ thuật nhưng đó lại là cái tên đã nhuốm vô số máu.

Đây là tổ chức sát thủ số một thế giới và cũng là tổ chức thần bí nhất!

Thậm chí không ai biết rốt cuộc tên của tổ chức này là gì! Chỉ bởi vì sau mỗi lần giết người, họ sẽ để lại một chiếc chuông gió bên cạnh người đã chết, cứ như vậy cái tên Phong Linh được ra đời.

"Mày lại đoán đúng rồi!" Liễu Sinh Trai lại thừa nhận.

"Lợi hại!" Lâm Vũ thở ra một hơi dài: "Tôi thực sự không ngờ rằng Phong Linh lại có thể khiến Liễu Sinh Trai ông bán mạng như vậy! Tôi rất tò mò, rốt cuộc Phong Linh là tổ chức gì mà năng lực lớn như vậy?"

"Mày không cần phải biết!"

Liễu Sinh Trai cười khẩy: “Tao đã nói rồi, người chết không cần biết quá nhiều.”

"Vậy ông có thể nói cho tôi biết, ngoài ông ra, còn có ai muốn giết tôi?" Lâm Vũ lắc đầu, cười khổ: "Ít nhất, trước khi chết hãy để tôi hiểu rõ!"

Ông ta lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu tao nói ngay cả tao cũng không biết thân phận của người đó, mày có tin không?”

" Lâm Vũ lại cười khổ: "Dù sao ông cũng không cần nói dối trước mặt người sắp chết! Không ngờ Lâm Vũ tôi không phải chết trên chiến trường mà là chết dưới tay của một tổ chức sát thủ."

Lúc này, Lâm Vũ trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, không cam tâm.

€ó rất nhiều kiểu chết nhưng nếu nhất định phải chết, hắn muốn chết trên chiến trường. Chỉ có chết một oanh liệt mới xứng đáng với danh nghĩa của một đại trượng phu!

Nhìn vẻ mặt của Lâm Vũ, nụ cười của ông ta càng thêm điên cuồng: "Tao thực sự không biết thân phận của người đó. Điều duy nhất tao có thể nói đó là người

đó đến từ Hoa Quốc của chúng mày!"

"Thà rằng là người nước ngoài còn hơn!" Trên mặt Lâm Vũ đầy vẻ thống khổ, trong cực kỳ cô độc nhưng đây chính là kết quả mà Liễu Sinh Trai mong muốn!

Ý định giết người!

Để Lâm Vũ biết rằng những người muốn giết hắn chính là những người mà hắn liều mạng bảo vệ thì hắn mới cảm nhận được đau đớn thực sự.

"Được rồi, tao đã lãng phí quá nhiều thời gian với mày rồi!"

Liễu Sinh Trai cười lạnh: "Tao biết mày đang câu giờ, muốn đợi Thanh Long Chiến Thần, Bạch Diệu Thủ dẫn người đến! Nhưng đáng tiếc, tao sẽ không cho. mày cơ hội này!". Truyện Khoa Huyễn

"Ông... luôn âm thầm theo dõi chúng tôi?" Trái tim Lâm Vũ run lên, kinh ngạc nhìn Liễu Sinh Trai.

"Đương nhiên rồi!" Ông ta vô cùng đắc ý, cười lớn: "Tao đã theo dõi từ khi chúng mày bắt đầu giao chiến với Long gia! Lúc mày rời đi, tao đoán có lẽ mày đã bị thương!"

“Với tính cách của Mục Bắc Vương mày, nếu không bị thương, sợ Long gia quyết tử, trong tình huống đó, mày sẽ không cho Long gia bất kỳ cơ hội nào! Mày. có thể lừa người của Long gia nhưng không thể lừa được tao!"

"Có điều, danh tiếng của mày quá lớn, cho dù đoán được nhưng tao cũng không dám đưa ra kết luận! Mãi đến khi theo đi theo tới đây, tao mới dám chắc. chắn!"

"Nhưng mày tưởng mình thông minh, để Thất Hổ Bắc Cảnh trở về Bắc Cảnh, điều động Thanh Long Chiến Thần, Bạch Diệu Thủ đến bảo vệ mày, kết quả khôn quá hoá dại rồi! Hahal"

Liễu Sinh Trai cười lớn, sự đắc ý không thể diễn tả bằng lời.

Sau khi nghe ông ta nói vậy, sắc mặt của ba người trở nên rất khó coi.

Một lúc lâu sau, Lâm Vũ mới thở dài, vẻ mặt cay đẳng nói: “Tôi quả thực không quá hoá dại rồi nhưng không ngờ ông lại có khả năng che giấu tung tích tốt như vậy, luôn trốn dưới trước mắt tôi mà tôi còn không phát hiện ra!

"Là do mày quá tự phụ!"

Liễu Sinh Trai đả kích Lâm Vũ không thương tiếc: "Nếu như mày nhiều người hơn thì tao cũng sẽ không có cơ hội tốt như vậy, kế hoạch này cũng sẽ không hoàn hảo như vậy!"

"Đúng vậy! Tôi quá tự phụ."

Lâm Vũ tự cười chế giễu mình rồi nói: "Tôi hỏi ông một câu cuối cùng! Tôi đoán, có lẽ ở Long gia có người cấu kết với ông đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play