"Muốn vào Lâm gia?"

Lâm Văn Bách bước ra một bước chặn giữa cửa chính, trên mặt tràn đây khinh thường mà nói: "Mặc kệ các người đến chúc thọ hay trả thù, các người cũng không xứng bước vào Lâm gia! Lâm gia là hào môn hàng đầu Giang Bắc cao quý, nếu thứ chó hoang nào cũng vào được thì chẳng phải sẽ bị người ta chế nhạo?"

Đừng nói dáng vẻ hung hăng hiện giờ của bọn Lâm Vũ, dù họ thật sự đến chúc thọ cũng không xứng tiến vào Lâm gia.

Hai con chó hoang mất nhà nghĩ mình là nhân vật nào?

"Không sao cả!" Lâm Văn Tùng cười ha ha, khoát tay một cái và nói: "Văn Bách, em phải nhớ kỹ Lâm gia là hào môn hàng đầu Giang Bắc! Nếu là hào môn hàng đầu thì phải lấy ra khí độ của hào môn! Hôm nay dù là chó hoang xin ăn hay chó hoang sủa bậy thì Lâm gia cũng phải thưởng cho chúng một bát cơm!"

"Anh hai nói có lý!"

Lâm Văn Tùng cất tiếng cười to rồi tránh ra khỏi cánh cửa.

Trên mặt Lâm Vũ không có chút dao động nào, hắn đỡ lấy mẹ cất bước đi vào Lâm gia.

Lạc Trường Phong và Ninh Loạn theo sát phía sau.

Lâm Văn Tùng đưa mắt ra hiệu cho Lâm Văn Bách rồi cũng đi theo.

Lâm Vũ đang muốn bước qua cánh cửa thì đột nhiên dừng bước.

"Ông cũng cùng vào đi!" Lâm Vũ quay đầu, lạnh nhạt đảo qua Lâm Văn Bách.

"Các người còn chưa có mặt mũi to như vậy!" Trên mặt Lâm Văn Bách tràn đầy khinh thường: “Muốn vào thì vào, đừng đứng đó nói nhảm! Chớ làm chậm trễ chúng tôi nghênh đón khách khứa!"

Lâm Vũ lắc đầu mỉm cười: “Sẽ không có ai đến nữa."

"Ừm?" Lâm Văn Tùng chau mày, nghỉ ngờ nhìn Lâm Vũ một cái rồi đột nhiên

giật mình, lập tức gọi hai vệ sĩ tới: “Mau đi xem thử con đường bên ngoài có bị gì không!"

Nghe Lâm Văn Tùng nói vậy, khóe miệng Lâm Vũ không khỏi hơi nhếch lên.

Trí tưởng tượng của Lâm Văn Tùng thật quá phong phút!

"Không cần đi xem!" Lâm Vũ lắc đầu mà cười: “Người của tôi đã lên tiếng rồi, trừ Triệu gia và chúng tôi ra thì sẽ không còn ai đến đâu."

"Nói khoác không biết ngượng!" Lâm Văn Bách hừ nhẹ một tiếng, cười nhạo nói: "Chỉ dựa vào cậu mà có năng lực này?"

Còn lên tiếng?

Họ lên tiếng với ai?

Một đám trẻ trâu tuổi không lớn mà cái mồm lại rất rộng!

"Vậy ông cứ đứng chờ đi!" Lâm Vũ cười nhạt một tiếng, không nhanh không chậm nói: "Đợi đến khi tuyệt vọng thì tranh thủ bước vào. Ông không có mặt thì phần quà mừng thọ quý giá của tôi không được đầy đủ!"

Nói xong, Lâm Vũ không nói nữa mà cất bước đi vào trong.

Nhìn bóng lưng của họ, Lâm Văn Bách không khỏi nghiến răng nghiến lợi: “Thằng súc sinh, chờ đến lúc khóc đi!"

Lâm Văn Tùng lui ra phía sau hai bước, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhã

: “Thật ra món quà mừng thọ này cũng không tệ! Cha luôn lo lắng thằng súc sinh này trở thành hậu hoạn, hôm nay tự hắn đưa tới cửa, vừa vặn giúp cha an tâm!"

Lâm Văn Bách hơi sững sờ, sau đó cười to gật đầu.

Lâm Văn Tùng vỗ vỗ vai em mình rồi nhanh chóng đi vào.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Văn Tùng, bọn người Lâm Vũ đi đến bên ngoài sảnh chính của Lâm gia.

"Cha, người của dòng chính đến rồi, nói là muốn chúc thọ cho cha!" Lâm Văn Tùng còn chưa vào cửa mà đã cất tiếng cười ha hả.

Nghe Lâm Văn Tùng nói vậy, đám người trong sảnh lập tức kinh hãi.

Trừ Lâm Đông Lai và Triệu Đức Dung ra, mọi người đều đứng dậy nhìn họ với sắc mặt rất khó coi.

"Đều ngồi đi, không cần khẩn trương!" Lâm Vũ cười xua tay, ánh mắt lại rơi lên người Lâm Đông Lai: “Mười lắm năm không gặp, ông hai vẫn không già đi nhỉ!"

Ông hai?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play