Đang lúc Lâm Vũ kinh ngạc thì Diêm Thiền vừa đi chưa được mấy bước lại dừng lại: “Quên nói cho anh biết, hình như em từng nhìn thấy đồ án này, còn nhận ra những ký hiệu đó."

Vừa dứt lời, Diêm Thiền không nói nhiều nữa mà tăng tốc bước chân đi vào. nhà.

Lâm Vũ sửng sốt.

"Dừng lại!" Lâm Vũ đột nhiên đứng dậy, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Cô thật sự từng nhìn thấy hình ảnh này? Còn biết những ký hiệu đó?"

"Tin hay không thì tuỳ." Diêm Thiền bỏ lại câu nói này rồi bỏ đi không quay đầu lại.

Lâm Vũ đứng ở đó yên lặng suy tư một hồi rồi lập tức chạy vào nhà.

Lúc này Diêm Thiền đã ngồi xuống bên cạnh Thẩm Khanh Nguyệt, đang vây xem ván mạt chược.

Hiện tại Lâm Vũ đâu quan tâm nhiều như vậy, hắn nhanh chóng đi lên kéo Diêm Thiền lại rồi vội la lên: "Cô thật sự biết à? Mau nói cho tôi!"

Nhìn dáng vẻ sốt ruột hấp tấp của Lâm Vũ, mọi người lập tức nghỉ hoặc.

Bọn Tuyên Vân Lam cũng tạm dừng ván mạt chược, không rõ hỏi: "Làm sao vậy?"

"Mọi người đừng quan tâm!

Con có chuyện muốn hỏi cô ta." Nói xong, Lâm Vũ không để ý Diêm Thiền giấy dụa mà kéo cô ta ra ngoài.

Nghe hắn nói như vậy, đám người cũng không tiện hỏi.

Nhưng họ đã không còn tâm tư đánh mạt chược mà nhao nhao đứng dậy, đi theo ra bên ngoài.

"Anh làm em đau!" Diêm Thiền làm ra dáng vẻ yếu đuối mà oán trách nói: "Vết thương của em còn chưa lành hẳn đâu, sao anh không biết thương hoa tiếc ngọc. như thế!"

"Đừng giả bộ đáng thương với tôi! Cô khôi phục thế nào chẳng lẽ tôi không biết?" Lâm Vũ căn bản không bị cô ta qua mặt, lại thúc giục nói: "Mau nói, rốt cuộc những ký hiệu và đồ án này có ý nghĩa là gì!"

Diêm Thiền không đáp mà chỉ hé miệng cười nói: "Em khát nước."

Lâm Vũ cứng lại, trên mặt không ngừng giật giật.

Sao hẳn có thể không hiểu ý của Diêm Thiền.

Đây là sai khiến hắn đi đổ nước cho cô ta!

"Tốt nhất cô đừng giỡn mặt với tôi!" Lâm Vũ hung hăng trừng cô ta rồi quay người đi vào nhà, nhanh chóng rót một ly nước ấm cho cô.

Diêm Thiền hài lòng nhận ly nước Lâm Vũ đưa tới.

"A, thật là nóng." Nước vừa chạm vào bờ môi thì Diêm Thiền đã khoa trương kêu to.

"Tôi..." Lâm Vũ nắm thật nắm đấm, hận không thể đánh cô ta. Nóng cái rắm!

Tôi cố ý đổ nước ấm!

Cô ta đang cố ý làm khó dễ!

Không phải là đang trả thù trước đó hắn lạnh nhạt với cô ta sao?

Lâm Vũ cố gắng hít sâu một hơi, cưỡng ép đè nén xúc động trừng trị Diêm Thiền xuống, nắm cái ly trong tay cô ta lên rồi thổi một hồi, sau đó đưa trả lại.

"Ai, đàn ông thật là hiện thực!" Diêm Thiền chua ngoa thở dài một tiếng, uống một hớp tượng trưng rồi mới chậm rãi nói: "Anh biết thân phận của mẹ em chứ?”

"Biết."

Lâm Vũ gật đầu.

Mẹ của Diêm Thiền được tôn là vu nữ, có địa vị cực cao trong tộc người Miêu. Sau khi mẹ cô ta qua đời, cô ta vốn nên trở thành vu nữ đời tiếp theo.

Nhưng trời sinh tính tình cô ta phản nghịch nên đã từ chối trở thành vu nữ.

Nhưng dù thế thì không ít người Miêu vẫn coi cô ta là vu nữ nên rất tôn kính cô ta, quả thật là nói gì nghe nấy.

Mà cha cô ta lại là Điện chủ Diêm La điện.

Cho nên Diêm Thiền nói gia thế của cô ta tốt hơn Thẩm Khanh Nguyệt gấp trăm lần cũng không phải nói dối.

Diêm Thiền cười nói: 'Khi còn sống mẹ từng dạy em vài thứ, trùng hợp là mẹ. từng chỉ bức ảnh và chữ viết trên tay anh cho em biết."

"Quá tốt rồi!" Lâm Vũ vui mừng hét lớn: "Mau, nói cho tôi biết chúng có ý nghĩa gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play