Nhưng quyết tâm cưới Thẩm Khanh Nguyệt của hắn sẽ không dao động.

Tuyên Vân Lam nghe vậy cũng vội vàng tiến lên giữ chặt tay Thẩm Khanh Nguyệt, trách cứ nói: "Đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ cháu còn không nhìn ra tình cảm của Tiểu Vũ dành cho mình?"

'Thẩm Khanh Nguyệt cười khổ: “Cháu nhìn ra được, nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì cả!" Lâm Vũ bá đạo cắt ngang lời cô nói: “Em phải nhớ bây giờ em là vị hôn thê của anh, sau này sẽ là vợ anh! Được rồi, mọi người nói

chuyện đi, anh đi gọi điện thoại!"

Lâm Vũ không cho Thẩm Khanh Nguyệt cơ hội nói nữa mà bước nhanh ra bên ngoài.

Rất nhanh Lâm Vũ đã gọi điện thoại cho Diêm Sùng. Khi hăn kể lại chuyện của Diêm Thiền cho Diêm Sùng nghe thì ông ấy rất lo

lắng, nhưng lại không ngừng cười khổ: “Nếu tôi có cách trị nó thì sẽ không để nó đi tìm anh."

"Đừng nói nhảm với Lâm Vũ tức giận nói: "Cô ta là con gái của ông, hiện tại cô ta tìm đến chỗ tôi một khóc hai quấy ba thắt cổ, chẳng lẽ ông mặc kệ?"

"Tôi phải quản được mới tính chứ!" Diêm Sùng nhăn nhó nói: "Không phải anh không hiểu tính tình của nó! Hơn nữa nó nói đây là chuyện nhà của vợ chồng trẻ hai người."

"Họ Diêm, ông chơi xấu với tôi đúng không?" Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, đột nhiên cất cao giọng nói.

Nếu lúc này Diêm Sùng ở trước mặt hắn thì hắn đã sớm đá một chân qua.

"Tôi không có chơi xấu!" Diêm Sùng vẫn nhăn nhó nói: “Hay anh nói cho tôi xem anh muốn tôi làm thế nào? Tôi nghe anh."

Lâm Vũ tức giận nói: 'Mang cô ta về! Làm thế nào là chuyện của ông, chỉ cần đừng để cô ta quấn lấy tôi nữa là được."

Diêm Sùng thở dài bất đắc dĩ nói: "Dù hôm nay tôi mang nó về thì hôm sau nó vẫn chạy đến tìm anh, cái này có khác gì cởi quần đánh rằm chứ?"

"Ông không biết nhốt cô ta lại sao!" Lâm Vũ tức giận rống to.

"Nó cũng không phạm sai lầm gì, tôi nhốt nó làm gì?" Diêm Sùng không chịu. "

Cô ta quấy rầy cuộc sống của tôi chính là sai lầm!" Lâm Vũ càng tức giận. Hắn cảm thấy tên chết tiệt Diêm Sùng này đang giả bộ ngớ ngẩn với mình! Tên chết tiệt này cũng không phải thứ tốt lành gì!

"Không phải nó nói rồi sao? Đây là chuyện của đôi vợ chồng trẻ các người, làm sao có thể dùng quy tắc của Diêm La điện xử lý chuyện nhà được."

Diêm Sùng không ngừng thở dài, cảm thấy khó xử muốn chết.

Lâm Vũ hận đến nghiến răng, nổi giận nói: "Việc nhà cái rắm, tôi..."

"Không tốt, thích khách Thiên Đường đánh đến tận cửa, không nói với anh nữa, tôi muốn đi đánh chết lũ khốn kiếp này!" Lâm Vũ còn chưa dứt lời thì Diêm Sùng đã đột nhiên quát to một tiếng.

Tiếp đó ông ấy trực tiếp cúp máy.

Lâm Vũ cầm điện thoại, trên mặt lúc trắng lúc xanh.

'Tên chết tiệt này!

Thích khách Thiên Đường chó má cái gì!

Có dám tìm cái cớ càng nát hơn không?

Khi Lâm Vũ tức giận không chịu được, Diêm Sùng cúp điện thoại lại cười ha ha.

Ông ấy có thể tưởng tượng ra nét mặt bây giờ của Lâm Vũ cực kỳ khó coi.

Nghe thấy tiếng cười của Diêm Sùng, quân sư tiến lên rồi hơi lo lắng hỏi: "Điện chủ, thật sự không mang tiểu thư về sao? Vị kia cũng không dễ chọc!"

"Nói nhảm, dễ chọc thì tôi cúp điện thoại sao?" Diêm Sùng bĩu môi, lại không cho là đúng mà nói: "Mặc kệ nó, nếu nó thật sự lấy người vị kia thì tôi mừng còn không kịp!"

"Đúng thế." Quân sư rất tán thành gật đầu, sau đó lại cười hỏi: "Ông không lo lắng an toàn của tiểu thư sao?"

"Tôi lo lắng cái rắm!" Diêm Sùng cười ha ha và nói: "Nó ở bên cạnh Lâm Vũ còn an toàn hơn tổng bộ của chúng ta gấp trăm lần! Chỉ cần Lâm Vũ không giết nó thì không ai có thể lấy mạng của nó!"

Ông ấy biết Lâm Vũ chắc chắn sẽ không lấy mạng của Diêm Thiền.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là con gái ông ấy không tổn thương những người mà Lâm Vũ quan tâm.

Nhưng đứa con gái cưng của ông ấy có ngu như vậy sao? Nghe thấy lời nói của Diêm Sùng, quân sư cũng không nhịn được mà bật cười: “Nhưng nói thật, cô ấy có thể làm vị kia hết cách đối phó, trên đời này thật sự không có bao nhiêu người cả."

"Đúng thế!" Diêm Sùng lộ ra vẻ mặt đắc ý, hất mũi lên trời mà nói: "Ông không xem đó là con gái của ai!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play