Thất Lý Sơn.

Trước mộ hai cha con Lâm Đông Minh và Lâm Văn Thao.

Nhìn ngôi mộ trước mặt, Nam Cung Bác trầm mặc hồi lâu.

Không ai biết ông ta đang nghĩ gì, nhưng mọi người đều biết, lúc này trong lòng Nam Cung Bác ít nhiều cũng cảm thấy có chút hối hận.

Không phải lời sám hối dành cho cho Lâm Đông Minh mà là dành cho con rể của mình- Lâm Văn Thao. Nếu Lâm Văn Thao không chết, nhiều chuyện có thể sẽ có cơ hội được giải quyết.

Nhưng bây giờ, căn bản là không thể nữa rồi.

"Lâm Đông Minh, cuối cùng vẫn là ông thắng." Một lúc lâu sau, Nam Cung Bác nở nụ cười tự ti rồi quỳ xuống.

Nhìn thấy ông ta quỳ xuống, những người khác trong Nam Cung thế gia cũng lần lượt quỳ xuống.

Về lý mà nói, những trưởng bối như Nhậm Đồng Hoa và Nam Cung Linh không nên quỳ lạy một hậu bối như Lâm Văn Thao.

Nhưng lúc này, bọn họ không có tâm trạng nghĩ nhiều như vậy.

Một số người trong số họ muốn có được sự bình yên trong tâm hồn, một số muốn chuộc tội thay cho Nam Cung Bác, còn lại đa số là vì sợ Lâm Vũ.

Cho dù hắn là Lâm Vũ hay Mục Bắc Vương, họ đều không thể đắc tội.

Ngay lập tức, mọi người đã quỳ xuống trước hai ngôi mộ. Chỉ có Nam Cung Tình bĩu môi đứng đó, không chịu quỳ xuống.

"Quỳ xuống!" Nhậm Đồng Hoa quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô ta.

"Tại sao chứ?" Nam Cung Tình kiêu ngạo, không đồng tình nói: "Người ta không nhận chúng ta là người thân, tại sao chúng ta lại phải làm như vậy?"

Hai mắt Nhậm Đồng Hoa đỏ ngầu, nghiêm mặt mắng: "Bởi vì Nam Cung thế gia chúng ta có lỗi trước, chúng ta nợ bọn họ hai mạng người!"

'Từ nhỏ Nam Cung Tình đã được tất cả mọi người chiều chuộng. Bất cứ ai nói chuyện với cô ta cũng luôn nở nụ cười trên môi.

Cho dù có phạm sai lầm lớn cùng lắm thì mọi người trong nhà nghiêm túc giảng giải đạo lý cho cô ta nghe.

Lúc này bị Nhậm Đồng Hoa dạy dỗ như vậy, trong lòng cô ta cảm thấy khó chịu, ngang ngược hét lên: "Cháu không nợ bọn họ cái gì! Tại sao cháu lại phải quỳ trước mộ hai người xa lạ?”

"Câm miệng!"

Nam Cung Thuật sa sầm mặt mũi, tức giận mắng con gái mình.

Nhưng tính tình Nam Cung Tình ngang ngược, lại không hề sợ hãi ông ta, cô †a cong môi bất mãn nói: "Vốn dĩ là vậy!"

"Con...

Nam Cung Thuật tức giận, đột nhiên đứng dậy, giơ tay định tát vào mặt cô ta. "Dừng tay!"

Nhậm Đồng Hoa ngăn cản con trai, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nam Cung Tình:

"Là ông nội cháu nợ bọn họ hai mạng người, cháu thật sự không nợ bọn họi” "Nhưng nên nhớ, cháu là người Nam Cung thế gia! Ông ấy nợ chính là cháu nợ!".

"Trước đây, cháu ngang ngược, cảm tính nhưng chúng ta có thể nuông chiều cháu! Về sau chúng ta cũng có thể để cháu muốn làm gì thì làm, nuông chiều cháu!"

"Nhưng sẽ có người sẽ không chiều theo ý cháu! Nếu cháu không sợ thì có thể tiếp tục ngang ngược tùy ý."

Nói xong, Nhậm Đồng Hoa không nhìn cô ta nữa. Bà ta cúi đầu và thầm sám hối trong lòng. Nghe bà nội nói vậy, Nam Cung Tình bỗng nhiên có chút khựng lại.

Cô ta biết người mà bà nói tới chính là Lâm Vũ. Đương nhiên Lâm Vũ sẽ không để cho cô ta muốn làm gì thì làm.

Trước đây không, hiện tại không và tương lai có lế cũng sẽ không. Nếu cô ta dám ngang ngược trước mặt Lâm Vũ, nhất định sẽ bị trừng phạt.

Nghĩ đến tình cảnh trước đó bị Lâm Vũ bỏ đói nhiều ngày khổ sở, trong lòng Nam Cung Tình run lên, tức giận liếc nhìn hai ngôi mộ, bất đắc dĩ quỳ xuống.

Mọi người đã quỳ vài không dám lên tiếng.

šng đồng hồ. Dù có nhiều người bất mãn nhưng cũng

Mãi đến hơn hai giờ chiều, Nam Cung Bác mới nói với mọi người: "Đi đi! Ai nên nghỉ thì về nghỉ, ai cần điểm danh thì đi điểm danh. Nếu đến muộn thì đừng mong thằng bé nương tay! Đồng Hoa, bà ở lại, nói chuyện với tôi.”

Nhiều người đã quỳ đến mức đầu gối đau nhức, nghe Nam Cung Bác nói vậy, họ lập tức đứng dậy như được ân xá, Nam Cung Tình là người đầu tiên.

Sau khi mọi người lần lượt rời đi, Nam Cung Bác thở dài một hơi, nói với Nhậm Đồng Hoa: 'Bà đứng dậy trước đi! Vũ Nhi chỉ bảo tôi quỳ bảy ngày, không phải bà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play