“Cung tiễn gia chủ!”

Ba người Nam Cung Linh đồng loạt cúi người, dõi mắt nhìn Lâm Vũ rời đi.

Nhìn dáng vẻ cung kính của ba người, mấy người kia trợn mắt há mồm.

Mãi tới khi bóng dáng Lâm Vũ đi khuất, ba người mới đứng thẳng người dậy.

Nam Cung Linh tức giận lườm đám con cháu: “May mà cậu ta căn bản không thèm vị trí gia chủ, chứ không thì mấy đứa đều không trốn khỏi việc chịu gia pháp!”

“Gái này..”

Nam Cung Thuật ngơ ngác nhìn ông ta: “Chú hai, chuyện này rốt cuộc là sao?”

“bi thôi, lên xe rồi nói.” Nam Cung Linh khẽ thở dài, tiến lên đỡ Nam Cung Thuật. “Bây giờ thoải mái hơn rồi chứ?”

Trong phòng, Lâm Vũ vẫn luôn mang vẻ mặt cạn lời, nhìn Ninh Loạn đang nằm trên giường.

“Đáng lắm!” Ninh Loạn nhếch mép cười.

Lâm Vũ lườm anh ta, lại nói: “Ngày mai tôi sẽ trở về Giang Bắc, sau khi anh trở về cũng dưỡng thương cho tốt vào.”

“Mới đó mà đã về Giang Bắc rồi sao”

Ninh Loạn ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngài không đi Mạc gia nữa à?” Anh ta biết trong lòng Lâm Vũ vẫn luôn oán trách bà nội hắn. Nhưng mà, bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ.

Bà nội hắn bị giam lỏng cả đời ở Mạc gia, năm đó cũng là bị người nhà bắt trở về, bỏ chồng bỏ con, thực sự là vì bất đắc dĩ.

Tính ra thì, chuyện của ông nội và cha hắn cũng không thể trách bà nội hắn được.

“Không đi." Lâm Vũ không thèm nghĩ ngợi nói: “Tuy bà ấy không tham gia vào, nhưng tất cả mọi chuyện đều là từ bà ấy mà ra, cứ kệ cho bà ấy bị giam lỏng tiếp đi, coi

như là chuộc tội.”

“Hơn nữa, nếu bà ấy ra ngoài, biết được chồng con mình bị Nam Cung Bác hại chết, anh cảm thấy bà ấy liệu có chịu để yên không?”

“Tới lúc đó, tôi nên giúp ai, không nên giúp ai?”

Sau khi biết được chuyện năm xưa, sự oán hận của hắn đối với Mạc Thiều Dung quả thực đã tiêu tan rất nhiều.

Bây giờ, thậm chí sắp không còn oán hận nữa rồi.

Chỉ là, cứu Mạc Thiều Dung ra khỏi Mạc gia thì dễ, nhưng sau khi cứu ra, phiền phức mới thực sự bắt đầu.

Thay vì như vậy, chỉ bằng tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại.

Chờ một ngày có thể xử lý chuyện này một cách ổn thỏa, rồi cứu bà ấy ra khỏi Mạc gia cũng chưa muộn!

Ninh Loạn câm nín.

Qua một lúc mới bĩu môi nói: “Mấy chuyện giời ơi đất hối trong các gia tộc còn phiền phức hơn cả lên chiến trường đánh giặc.”

“Thì có ai nói là không phải đâu?” Lâm Vũ vô cùng tán đồng, gật đầu. Vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản. €ó ân báo ân, có thù báo thù.

Nhưng lại liên quan đến thân thế của mẹ đẻ, trong nháy mắt liền trở nên phức tạp.

Kết quả xử lý hiện tại, là cách giải quyết tốt nhất mà hắn có thể nghĩ tới. Mong rằng bố và ông nội dưới suối vàng sẽ không trách hắn.

Hai người im lặng một lúc, Ninh Loạn lại đột nhiên hỏi: “Cái kẻ muốn dùng Xích Luyện Thiên Hương để hại người kia, ngài có đối tượng tình nghi không?”

“Có, nhưng mà cũng như không.”

Lâm Vũ khẽ lắc đầu, thấp giọng nói: “Kẻ muốn mạng của tôi có quá nhiều.” “Tôi biết anh đang nghĩ gì.”

Lâm Vũ nhấc tay khế gõ lên đầu Ninh Loạn: “Trong nước chắc chắn có mấy người muốn tôi chết, nhưng tôi tin rằng, ông ấy tuyệt đối không thể nào làm cái chuyện qua cầu rút ván đấy được.

Ninh Loạn im lặng.

Một lúc sau, cắn răng nói: “Lòng phòng bị không thể không có.” “Im miệng.” Giọng điệu của Lâm Vũ trở nên nghiêm khắc, trừng mắt nói với Ninh Loạn:

“Tôi cảnh cáo anh, bớt nghĩ về mấy thứ vớ vẩn đó đi, yên tâm làm chuyện của mình cho tốt!”

Ninh Loạn không cam lòng, còn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt của Lâm Vũ càng thêm đanh thép.

Đón nhận ánh mắt của Lâm Vũ, Ninh Loạn mới không cam lòng mà ngậm mồm lại.

Lúc lâu sau, toàn bộ sự không cam tâm đều hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.

“Anh và tôi đều xuất thân từ Lang Quân Bắc Cảnh! Con người ông ấy thế nào, hai chúng ta quá hiểu rồi!” Lâm Vũ trịnh trọng nói: “Anh có thể nghi ngờ bất cứ ai, duy chỉ không được nghỉ ngờ ông ấy!”

“Nếu như, chỉ vì các anh bị điều động rời khỏi Bắc Cảnh vài năm, các anh liền không tin tưởng ông ấy nữa, vậy thì, tôi hỏi anh, qua thêm vài năm nữa, các anh có phải cũng sẽ không còn tin tưởng tôi không?”

Lời này của Lâm Vũ rất nghiêm trọng.

Cho dù Ninh Loạn là người khiến cho hắn đau đầu nhất, hắn cũng rất ít khi dùng những lời nói nặng nề này để nói với Ninh Loạn.

Bởi vì, Ninh Loạn lần này đã nghi ngờ cái người không nên nghi ngờ nhất. Đó là người sáng lập ra Lang Quân Bắc Cảnh!

Ninh Loạn liên tục lắc đầu: “Ngài là người mà chúng tôi tín nhiệm nhất, không có ai khác nữa! Bây giờ là vậy, sau này cũng là vậy!”

Lâm Vũ đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Vậy thì anh nhớ kỹ cho tôi, tôi tin tưởng ông ấy, tin tưởng tuyệt đối!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play