"Nói đi, lý do là gì?"

Lâm Vũ cố gắng đè nén sát ý trong lòng xuống, khó hiểu nói: “Lâm gia tôi ở Giang Bắc đối với Nam Cung thế gia các người mà nói chỉ là một con kiến mà thôi. Tôi thực sự không hiểu tại sao ông lại làm như vậy, hơn nữa còn mượn tay người khác."

Nam Cung Bác im lặng.

Nhớ lại chuyện đã qua, trên mặt ông ta lộ ra vẻ đau đớn nhưng ngay sau đó, biểu cảm của ông ta lại trở lại bình thường.

Một lát sau, Nam Cung Bác ngẩng đầu cười nói: 'Không vì gì cả! Tôi chỉ muốn tiêu diệt Lâm gia các người! Muốn báo thù thì tuỳ cậu!"

"Được lắm!"

Lâm Vũ mỉm cười tức giận, quay đầu nhìn Ninh Loạn: "Truyền lệnh xuống, giết đám người Nam Cung Tình!"

Giọng điệu tuy bình tĩnh nhưng lời nói của hắn lại chứa đầy sát ý. "RõI"

Ninh Loạn nhận lệnh, lập tức lấy điện thoại di động ra.

"Đợi đã!" Nam Cung Bác hoảng sợ, vội vàng bảo Ninh Loạn dừng lại. Anh ta không quan tâm, trực tiếp bấm điện thoại.

Nam Cung Bác thấy lời nói của mình không có tác dụng, lập tức nghiến răng nghiến lợi hét lớn: "Được, tôi nói cho cậu biết!"

Trong tay họ có bảy người của Nam Cung thế gia!

Ông ta không muốn nói ra bí mật mà mình đã giấu kín nhiều năm trong lòng, nhưng lại không thể không nói!

Ông ta không thể bỏ mặc mạng sống của bảy người trong Nam Cung thế gia. “Dừng lại!” Lâm Vũ ngăn Ninh Loạn lại. Anh ta lập tức cúp điện thoại.

Lâm Vũ lại nhìn Nam Cung Bác: "Nói đi, tôi đang nghe đây."

Sắc mặt Nam Cung Bác tái nhợt, hít sâu một hơi, chậm rãi hỏi: "Cậu biết Mạc 'Thiều Dung chứ?"

"Chưa từng nghe nói đến." Lâm Vũ lắc đầu. Nam Cung Bác có chút sửng sốt, sau đó phản ứng lại, cười khổ nói:

"Suýt chút nữa quên mất, cậu chưa từng gặp bà ta! Bà ta còn có một cái tên khác là Tiêu Uyển Trinh. Chắc là bây giờ cậu biết rồi chứ?"

"Quả nhiên vẫn là vì bà ta!" Lâm Vũ nhẹ nhàng thở dài, nói: "Nói tiếp đi."

Mặt Nam Cung Bác lộ ra vẻ hồi tưởng, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng:

“Năm đó bà ta đã có hôn ước với tôi, tôi toàn tâm toàn ý với bà ta nhưng bà ta lại trốn khỏi Mạc gia, tằng tịu với phế vật Lâm Đông Minh đó rồi sinh ra nghiệt chủng Lâm Văn Thao!"

"Chính bà ta đã khiến tấm chân tình của tôi trôi theo dòng nước!”

"Sự sỉ nhục mà mà ta mang đến cho tôi, cả đời này cũng khó có thể quên!"

"Nếu không diệt chỉ trưởng Lâm gia, quả thực khó có thể loại bỏ nỗi hận trong lòng!"

Nhắc đến quá khứ đầy nhục nhã, sắc mặt Nam Cung Bác trở nên cực kỳ dữ tợn. Dù đã mấy chục năm trôi qua nhưng ông ta vẫn không thể buông bỏ được.

Như ông ta đã nói, đây là nỗi nhục cả đời!

"Chi trưởng Lâm gia tôi cũng không oan!" Lâm Vũ kìm nén cơn tức giận trong lòng và tiếp tục hỏi: "Nếu ông cảm thấy bị sỉ nhục, tại sao sau nhiều năm như vậy ông mới ra tay?"

"Chỉ giết Lâm Đông Minh làm sao có thể khiến tôi hết hận?"

Nam Cung Bác cười lớn nói: "Tôi không chỉ muốn giết người đàn ông của bà †a, mà còn muốn giết con trai và cháu trai của bà ta! Để bà ta cảm nhận được tuyệt vọng, đau khổ là như thế nào!”

"Tàn nhãn!"

Sắc mặt Lâm Vũ dần dần lạnh lùng, giơ ngón tay cái về phía Nam Cung Bác nói: “Ông làm như vậy, e rằng không chỉ vì lý do này?

"Sao cậu biết?" Nam Cung Bác ngạc nhiên, hứng thú hỏi.

“Theo tôi được biết, Mạc gia cũng là một trong tám đại gia tộc cổ võ, đúng không?” Ánh mắt Lâm Vũ lóe lên.

“Sau nhiều năm như vậy ông mới dùng phương thức mượn đao giết người để ra tay với Lâm gia. Chẳng lẽ, ông có chút kiêng dè đối với Mạc gia sao?"

"Cậu thật thông minh!" Đã đến nước này, Nam Cung Bác không còn giấu giếm gì nữa, cười nói: "Tôi thật sự không muốn Mặc gia nghi ngờ mình, cho dù bọn họ. có nghỉ ngờ, cũng sẽ không cho họ bằng chứng! Để tránh gây chiến tranh giữa hai nhà.

Bộp, bộp, bộp...

Sau khi đoán ra toàn bộ câu chuyện, Lâm Vũ lập tức võ tay nói: "Ông suy nghĩ thật chu toàn, Lâm Vũ bái phục!”

"Quá khen rồi!" Nam Cung Bác mỉm cười nói. "Được rồi, mọi chuyện đã rõ ràng, đã đến lúc ông nên lên đường rồi."

Lâm Vũ quay người, chậm rãi bước xuống bậc thềm, vẫy tay với Ninh Loạn nói: "Hãy nhớ, mạng của ông ta thuộc về tôi!"

"Thuộc hạ hiểu ạ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play