Nam Cung Bác nhắm mắt lại, sát khí cuồn cuộn mà nói: "Tôi không biết họ có mục đích gì, nhưng họ dám hiện thân thì chúng ta cùng tính luôn thù mới nợ cũ đi!"

Giờ phút này, cảm xúc của Nam Cung Bác không còn sa sút.

Cả người ông ta đều tràn ngập ý chí chiến đấu.

"Ông..." Nhìn thấy Nam Cung Bác, đột nhiên tinh thần sáng láng Nhậm Đồng Hoa lập tức kinh hãi, thoáng suy tư một lát rồi hạ giọng nói: "Dáng vẻ trước đó của

ông đều là giả vờ sao?”

"Đương nhiên! Sao Nam Cung Bác này lại bị chuyện này hù doạ chứ?" Nam Cung Bác cười lạnh nói: "Tôi cố ý diễn cho kẻ có dụng ý xấu xem!"

"Kẻ có dụng ý xấu?" Giọng Nhậm Đồng Hoa run lên, lập tức hiểu ra: “Ý của ông là trong nhà chúng ta có gian tế?"

Khó trách hôm nay ông ta không rống giận mà biểu hiện lại mất mát một cách lạ thường.

Thì ra ông ta đang diễn cho người ta nhìn! Không nghĩ tới họ làm vợ chồng cả đời mà bà ta cũng bị ông ta lừa!

"Ừm!" Nam Cung Bác trang trọng gật đầu: “Hơn nữa xem tình huống trước mắt thì tên gian tế này ẩn giấu cực sâu, rất có thể là người quen mấy chục năm!"

"Sau sự kiện năm đó, tôi luôn hoài nghỉ trong nhà có gián điệp!" "Chuyện đêm qua hơn phân nửa cũng là hắn và bọn chuột nhắt trong bóng tối

nội ứng ngoại hợp gây ra! Bằng không sao lại chẳng có chút động tĩnh nào như: vậy!"

bày ra dáng vẻ yếu ớt là muốn để tên gián điệp kia nghĩ tôi đã rối loạn, hắn làm việc sẽ càng lớn gan!"

"Tôi sẽ mượn cơ hội này để bắt lấy hắn!"

"Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc là ai đứng sau lưng gây sóng gió!"

Nam Cung Bác càng nói càng giận, trên mặt lại phủ kín sương lạnh.

Nhậm Đồng Hoa kinh ngạc liếc ông ta một cái rồi trách mắng: "Lão chết tiệt này quả nhiên đa mưu túc trí, cả tôi cũng bị ông lừa!"

Nam Cung Bác cười ha ha, trong mắt lại loé lên tia sắc lạnh: “Nếu tôi không đa mưu túc trí thì làm sao tóm được tên gián điệp gian xảo đó!"

Nhậm Đồng Hoa rất tán thành gật đầu, trên mặt lại hiện ra một vệt sầu lo: “Vậy tụi Tình Nhi thì sao? Chẳng lẽ ông không lo lắng chút nào?"

"Lo lắng, làm sao không lo lắng? Tình Nhi là cục cưng trong lòng tôi!"

Nam Cung Bác thở dài một tiếng rồi nói: "Chẳng qua hiện tại chúng ta lo lắng cũng vô dụng, địch trong tối tôi ngoài sáng, phải bắt được gián điệp kia trước rồi nói! Cũng may tạm thời tụi Tình Nhi sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng."

"Vì sao?" Nhậm Đồng Hoa nghỉ ngờ nói.

Trong mắt Nam Cung Bác b ắn ra tia sáng, cắn răng nói: "Nếu như tụi nó gặp nguy hiểm thì thứ được đưa tới không phải là ngón tay của Tình Nhi, mà là đầu của nói”

Khi tiếng nói của ông ta vừa dứt, Nhậm Đồng Hoa lập tức sửng sốt.

Cẩn thận nghĩ lại thì lời ông ta nói cũng có mấy phần đạo lý.

Mấy tiểu bối đã rơi vào tay đối phương, nếu như đối phương giết họ thì đâu cần đưa ngón tay của Nam Cung Tinh trở về đúng không?

Nghĩ tới đây, Nhậm Đồng Hoa lại hơi yên lòng: “Mặc dù tạm thời tụi nó không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn phải nhanh chóng cứu ra, chậm sẽ sinh ra biến cố."

"Tôi biết. Nam Cung Bác gật đầu, lạnh lùng nói: 'Không ngoài dự liệu thì đối phương nay mai sẽ có hành động, đợi tôi bố trí một hồi thì nhất định sẽ bắt luôn hắn và tên gián điệp kia!"

Biết lão già này đã bắt đầu bố trí cạm bẫy, Nhậm Đồng Hoa lập tức không hỏi thêm nữa.

Bà ta chỉ cần biết kết quả là được.

Đợi bắt được tên gián điệp kia, bà ta nhất định phải chém hắn ngàn đao! Như thế mới giải được mối hận nhiều năm trong lòng bà ta!

Đang lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng nói hốt hoảng.

Nam Cung Bác biến sắc, đột nhiên đứng dậy đen mặt đi ra ngoài.

Vừa đi tới cửa sân, con dâu Phương Yên đã lảo đảo chạy tới, mặt đầy nước mắt kêu khóc nói: "Cha, anh Thuật bị người ta bắt đi..."

"Cái gì?" Vợ chồng Nam Cung Bác cùng kinh hô một tiếng, trên mặt tràn đầy chấn kinh.

Đợi đến khi bình tĩnh lại, Nam Cung Bác lập tức giận tím mặt quát: "Không phải tôi cấm người trong nhà ra ngoài sao? Vì sao nó không nghe!"

"Anh ấy không có ra ngoài!"

Phương Yên nghẹn ngào khóc rống: "Anh ấy ở trong nhà, bị một người bịt mặt bắt đi trước mắt bao người..."

"Làm càn!" Nam Cung Bác quát to một tiếng rồi thả người lao ra khỏi sân. Mấy phút sau, Nam Cung Bác ủ rũ trở về nhà rồi ngồi bệt lên ghế. Lần này Nam Cung Bác thật sự cảm thấy sợ hãi.

Giữa ban ngày ban mặt mà đối phương còn có thể xông tới thế gia Nam Cung bắt người!

Thế gia Nam Cung có nhiều người liên thủ như vậy mà lại không bảo vệ được Nam Cung Thuật.

Trước thực lực tuyệt đối, tất cả chuẩn bị của ông ta đều không có ý nghĩa gì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play