Bạn có biết điều gì để duy trì một tình yêu tốt đẹp không? Nắm tay, ôm, hôn, cùng đi chơi,…? Thì cũng đúng đấy, nhưng rằng con đường dẫn đến tình yêu nhanh nhất thì không thể không nhắc đến dạ dày. Có thể đó không phải là một bữa ăn hoành tráng, đắt tiền, nhưng nó là cả một bầu trời tình yêu dành cho đối phương.

Những món ăn dù đơn giản nhưng được bày trên một chiếc bàn có một lọ hoa hồng thôi cũng đủ khiến người mình thương xao xuyến.

Cùng nhau trải qua những chuyện không hay, những trò đùa gây ức chế như vụ quả bom giả sáng ngày hôm nay. Và cùng trải qua bữa tối ấm cúng vừa rồi nữa, tôi nhận ra rằng…

Nhà mình giờ méo còn an toàn nữa!

Cảm giác sống trong lo sợ quả nhiên rất đáng ghét. Vì thế tôi quyết định chuyển đến ăn nhờ ở đậu nhà Mộc Huy một thời. Chứ ở nhà ăn không ngon… À có ngon, nhưng ngủ không yên thì sớm muộn gì cũng sẽ có người thấy tôi đi khám ở khoa tâm thần mất.

‘‘Nhanh chóng với tốc độ của The Flash’’ chính là cụm từ để miêu tả chúng tôi lúc này. Thu dọn hành lí rồi lái xe đến chỗ ở của Mộc Huy chỉ mất đúng hai mươi phút! Mà theo như dự tính của tôi thì có khi phải nửa tiếng. Ấy, không phải hai người chúng tôi vi phạm luật giao thông nhé, chẳng qua là sắp xếp hành lí nhanh thôi… Với vận tốc của xe cũng hơi hơi lớn hơn bình thường một xíu.

Một xíu à! Chứ công dân gương mẫu như tôi tuyệt đối sẽ không để người cầm lái lái xe vượt qua tốc độ đâu. Tôi bước vào tòa nhà, phía sau là Thần Thần với một… Một đống đồ! Thì lí do mà chúng tôi thu dọn hành lí nhanh là nhà có cái gì dùng được thì gom tất vào đó, khỏi suy nghĩ luôn. Quá ư là gọn lẹ…

Quay lại việc chính, chúng tôi giờ đã đứng trước căn hộ của Mộc Huy. Tôi gõ cửa. Mộc Huy đi ra, mở cửa nhưng lại quay đầu vào phía trong căn hộ rồi nói:

‘‘Tiền điện tháng này đóng rồi, tiền phòng cũng đóng luôn rồi. Cũng không có đặt hàng gì, nhầm nhà rồi!’’

Nói rồi cánh cửa đóng lại trong khi tôi còn chưa kịp ú ớ gì, bàn tay thì bất động trên không luôn. Tôi quay ra gọi anh.

‘‘Anh ơi.’’

‘‘Ơi, có chuyện gì sao Nam Nam?’’

‘‘Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Xin lỗi nhưng não em chưa xử lí thông tin kịp.’’

‘‘Không có gì đâu Nam Nam, chỉ là mình bị hiểu nhầm thành gõ cửa nhầm nhà thôi.’’

‘‘Thật vậy ạ?’’

‘‘Ừm.’’

‘‘À, vậy anh chờ em chút.’’

Tôi tiếp tục gõ cửa, gõ mạnh hơn lần trước nhưng lực tất nhiên là không làm hỏng cửa được rồi. Gõ được một hồi, cụ thể là năm giây mà vẫn chưa thấy ai ra mở cửa. Tôi giơ chân lên tiếng kiểm tra thử chất lượng cửa thì cửa đã mở. Thế là tôi giật mình, mât thăng bằng xém té. May là mặt vẫn còn nguyên, không phải đi chỉnh sửa gì.

Mộc Huy ngạc nhiên, lỡ miệng văng tục một câu:’‘Cái đệt!’’

Phó Đông Thần nhăn mày, đáp lại câu chửi của Mộc Huy:

‘‘Chú ý ngôn từ, ở đây còn có trẻ nhỏ.’’

Mộc Huy nghe xong thì cười gượng rồi nói:’‘Xin lỗi.’’

Rồi cậu quay ra nhìn quanh như tìm kiếm gì đó. Dường như cuộc tìm kiếm không có kết quả, Mộc Huy đành quay qua tìm sự trợ giúp. Khứa bạn thân hướng ánh mắt về phía tôi, tôi hoang mang lên tiếng.

‘‘Cậu nhìn mình làm gì?’’

‘‘Chồng cậu nói có trẻ nhỏ mà, sao mình tìm mãi không thấy?’’

‘‘Trẻ nhỏ á?’’

‘‘Ừm ừm.’’ Nói rồi Mộc Huy còn gật đầu phụ họa như gà mổ thóc.

‘‘Trẻ nhỏ nào? Tụi mình đến đây có hai đứa thôi mà? Đứng nãy giờ có nhìn thấy hay nghe thấy tiếng đứa nhóc đâu?’’

Cả hai chúng tôi cùng một cột đèn cao hơn mét tám là Thẩm Tư đứng hoang mang nhìn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play