Những phút giây yên bình đã biến mất để nhường chỗ cho khoảng thời gian giải tỏa căng thẳng. À thực ra thì tôi cũng không căng thẳng lắm, tại có làm việc gì đâu mà căng thẳng. Chủ yếu là nói cho oai… Hì!
Vừa hay lai đúng lúc chồng già nhà mình rửa bát xong, tôi bắt đầu chuyên mục lên kế hoạch cho tương lai của mình. Xuất thân từ một gia đình có truyền thống về nghề nghiệp không rõ ràng, ừ thì đúng là không rõ ràng thật bởi mỗi người trong nhà lại làm một nghề khác nhau. Ông nội tôi từng là giáo sư của đại học nọ, ba tôi thì lại làm Chủ tịch Hội đồng quản trị của Mộc thị. Còn mẹ tôi thì đỉnh khỏi bàn, mình bà cân hai nghề. Chủ tịch công ty về mảng trang sức ư? Chuyện nhỏ! Bà chủ của một chuỗi cửa hàng phụ kiện dành cho phái nữ ư? Chuyện nhỏ luôn! Đấy là đối với mẹ tôi thôi, chứ tôi là tôi thấy cực kì cực kì tự hào khi có một người mẹ tuyệt vời như vậy.
Quay lại với chủ đề chính, vì xuất thân từ gia đình như vậy nên tôi quyết định sẽ… Làm chủ một bánh và hoa nhỏ. Đây là ý tưởng tôi mới nghĩ ra. Thay vì người ta có thể mất vài chục phút để đi từ cửa hàng bánh đến tiệm bán hoa, thì ở đây, tôi kết hợp cả hai cái lại. Quá là tiện lợi! Cực kì hợp lí! Doanh thu chắc chắn sẽ cao!
Ừ, nhưng mà đấy là viễn cảnh của tương lai, còn giờ thì… Chắc là cũng không lâu đâu, khoảng chục năm nữa là tôi thực hiện đang ý tưởng này rồi. Cùng lắm thì lúc gần nằm hòm ý tưởng mới được thực hiện thôi chứ…
Trong lúc Đông Miên Nam tôi đang mải mê dạo chơi trong dòng suy nghĩ về tương lai của mình thì Phó Đông Thần đi lại ngồi cạnh tôi và bắt đầu giở trò ‘‘lưu manh’’. Anh lợi dụng chất giọng trầm quyến rũ ch*t người của mình ghé sát vào tai tôi rồi gọi:
‘‘Nam Nam.’’
‘‘Ôi m* ơi! Oh sh*t! Mày là thằng nào?! C*t ngay ra khỏi nhà tao!’’
Tôi bị giật mình nên não chưa kịp điều khiên thì miệng đã văng ra những ‘‘tinh hoa của Đất Trời’’ khiến ai đó mặt mày còn tối tăm hơn cả sự nghiệp trong tương lai của tôi.
‘’… Em mắng tôi?’’
‘‘Đâu có!’’
‘‘Em chửi tôi?’’
Hình như mấy câu vừa nói giống chửi chồng mình nhỉ? Nếu thì thì cũng tạm tính là mắng ha?
‘‘Ờm… Em xin rút lại câu nói vừa rồi.’’
‘‘Em ghét tôi rồi sao?’’
‘‘Hả? Anh nói gì cơ? Ai ghét ai cơ? Con mèo nhà người lao công ghét anh á?’’
‘‘Tui biết mà! Mấy người có iu thương gì tui đâu. Dối trá, đồ tồi!’’ Nói rồi anh chạy một mạch lên trên phòng ngủ mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn. Còn tôi thì nhìn theo lối anh vừa chạy với ánh mắt vừa biểu cảm khuôn mặt kiểu: ‘‘What? You vừa nói cái gì cơ?’’
Tôi nhìn đồng hồ treo trên tường, từng giây trôi qua như thể là một hoặc vài phần của một phút. Cái này hiển nhiên thì không nói rồi, nhưng sau này tôi biết được môt giây lúc đó trôi qua với Phó Đông Thần thì tựa như cả chục phút.
Nhưng mà ‘‘năm chục phút’’ hình như hơi nhiều nên tôi vừa ngẩng đầu lên để ngắm đồng hồ tiếp thì đã thấy anh chạy xuống, tay ôm nhóc bơ, đầu tóc thì có hơi rối bời, mặt thì xụ xuống như đứa trẻ vừa bị cướp kẹo. Nhận xét của tôi về tạo hình con người này là vừa giống người chán đời, lại vừa giống người đang cần được dỗ dành.
Kỳ thực lúc trước tôi méo hiểu sao con người ta chỉ cần nhìn thấy sắc mặt nhau như này là sẽ lập tức lao vào dỗ dành. Tôi lúc đó kiểu ‘‘Mấy người đang yêu đương thật khó hiểu’’. Và giờ thì tôi cũng là một trong những thành phần ‘‘khó hiểu ấy’’. Tuyệt c*n m* nó vời luôn!
- - -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT