Thấm thoát đã nhiều năm trôi qua, tôi chưa bao giờ cảm thấy một trăm năm lại trôi qua nhanh đến thế. Tựa như chỉ mới ngày hôm qua thôi, vậy mà giờ tôi đã trở thành một linh hồn đứng lang thang trên vỉa hè rồi.
Tôi không có nhiều thời gian, tôi chỉ được phép ở đây hai mươi lăm phút nữa mà thôi. Sau đó tôi sẽ đi đầu thai. Tôi có chút tò mò không biết mình sẽ đầu thai thành gì, có lẽ sẽ tệ hơn những gì lúc tôi còn sống có thể tưởng tượng được.
Tôi dừng dòng suy nghĩ của mình lại, rảo bước trên đường phố. À không, đúng hơn là bay mới đúng, chân tôi giờ đã không chạm đất nữa rồi. Tôi nhanh chóng tìm đường về căn nhà cũ của mình.
Nơi trước đây cả gia đình tôi hạnh phúc đã trở thành một căn nhà bị bỏ hoang, nhìn qua thật không khó để thấy vết bụi của thời gian. Sau khi cả nhà tôi mất mạng vì đứa con bất hiếu là tôi thì căn nhà này đã bị bỏ hoang, không ai muốn mua nó vì lí do gì đó và giờ thì nó trông giống tòa lâu đài cổ của những mụ phù thủy mà hồi nhỏ tôi hay được nghe kể.
Tôi đi xuyên qua bức tường nhà để vào trong. Đồ đạc bên trong vẫn nguyên đó, có điều không bị bụi bẩn bám chặt thì cũng đã trở nên biến dạng bởi những con vât nhỏ bé. Cũng phải thôi, đã một trăm năm rồi, thứ duy nhất chỉ bị bụi bẩn bám vào mà không bị thay đổi hình dạng là tấm ảnh gia đình được đặt trong một chiếc khung đặc biệt.
Ở đây giống như không có sự tồn tại của con người, chẳng có gì ở đây ngoài lũ sâu bọ và đống đồ đã rất lâu không ai sử dụng tới. Tôi bay đi, đến một nơi mà trước đây tôi thường hay đến. Nhà của bạn thân tôi khá hơn rất nhiều vì vẫn còn đời sau của cậu ấy ở đây. Tôi lẳng lặng nhìn ngôi nhà ấy một lát rồi rời đi.
Nơi kế tiếp tôi dự định ghé đến trong hai mươi lăm phút cuối cùng của mình là căn nhà trước đây tôi và Phó Đông Thần ở chung. Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau ở căn nhà này là lúc cả hai chuẩn bị ly hôn. Chúng tôi chưa hoàn tất việc ly hôn thì tôi đã phải xuống Âm Phủ ăn năn hối lỗi.
Căn nhà này giờ đây chỉ còn là những bức tường bám đầy rong rêu. Trước đây vốn chỉ có hai người chúng tôi sống ở đây, lí do ấy à. Đơn giản là vì tôi không thích trong nhà mình có người lạ, dù đó có là quản gia hay người giúp việc. Tôi cảm thấy không thoải mái khi có họ trong nhà nên Phó Đông Thần cũng không thuê quản gia hay giúp việc mà chính anh ta sẽ lo liệu tất cả.
Nếu là tôi của hồi trước thì lí do khiến tôi kiên quyết muốn nhà chỉ có hai đứa chúng tôi là vì tôi còn tra tấn anh ta. Ngày ấy, tuổi trẻ bồng bột, mỗi khi đêm đến, trên người anh ta sẽ xuất hiện ít nhất một vết thương. Trừ khi đêm ấy tôi không có nhà, nếu không anh ta sẽ không có được một giấc ngủ ngon với cơ thể không một vết xước.
Dù đã qua một trăm năm, tôi vẫn muốn gửi lời xin lỗi của mình đến anh ta. Có lẽ anh ta sẽ không đồng ý, với tính cách của anh ta tôi đoán anh ta sẽ nói thế này.
''Ở bên tôi suốt đời nhé Nam Nam?''
Anh ta sẽ hỏi tôi với giọng điệu trầm ấm và quyến rũ c.h.ế.t người của mình để dụ dỗ tôi. Dẫu cho tôi có hành hạ anh ta đến thế nào anh ta cũng sẽ không bỏ rơi tôi. Tôi không biết vì sao anh ta lại có thể kiên trì đến thế. Nhưng từ tận đáy lòng tôi biết ơn anh ta vì đã dành cho tôi tình cảm mãnh liệt đến thế, một tình cảm đầy mật ngọt xoa dịu trái tim tôi. Tiếc là tôi ngu ngốc, sợ hãi mà bỏ qua chỉ vì những lời nói dối trá của Trương Thâm.
Nếu có kiếp sau, kiếp sau tôi và Phó Đông Thần còn bên nhau, tôi nhất định sẽ đem tất cả mình có dâng hiến cho anh ta, bao gồm cả trái tim và thân thể này.
- - -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT