Chúng tôi dính lấy nhau thêm mười lăm phút nữa.

''Thần Thần đi mua giúp em chai nước nhé?'' Thật ra tôi không khát nước lắm, nhưng có một số chuyện cần làm rõ với Đào Diệu. Tôi biết thế nào cô ta cũng ra tay, lúc đó sẽ là lúc tôi chấm dứt mối quan hệ độc ch*t người này.

''Nam Nam uống gì?'' Phó Đông Thần hỏi tôi, ngoài mặt trông bình thường nhưng bên trong có lẽ đã nổi gió lớn. Tôi biết với con mắt tinh tường của anh thì đã sớm nhìn ra cô bạn Đào Diệu này không có ý tốt gì với tôi.

Nhưng tôi cũng không thể giữ anh mãi bên mình được, giữ nữa thì e là tình bạn giả tạo giữa tôi và Đào Diệu còn kéo dài đến mấy năm sau.

''Cho em một hộp sữa nhé!'' Không hiểu dạo này tôi lại cảm thấy có chút thích uống sữa. Mà việc này hình như cũng là thói quen Phó Đông Thần hình thành cho tôi. Sau khi kết hôn, bữa sáng của tôi lúc nào cũng sẽ có thêm một cốc sữa. Giờ thì thành thói quen luôn rồi.

Còn bên này Phó Đông Thần cũng chỉ là hỏi cho có lệ, vì dù cậu có nói đồ uống có ga hay có cồn gì đó thì anh cũng sẽ mang một hộp sữa về thôi. Vì sao à? Sữa rất tốt cho trẻ nhỏ!

Phó Đông Thần rời đi chưa đầy năm phút, Đào Diệu đứng bên cạnh tôi đã khẩn trương như thế đang gỡ bom rồi. Lúc này hai chúng tôi đang đứng ở bên đường chờ đèn giao thông chuyển màu để sang bên kia đường. Chậc chậc, tôi cảm thấy sống lại một kiếp sự thông minh của mình tỉ lệ thuận với nhan sắc rồi. Vừa nhìn là đã biết cô ta sẽ đẩy tôi nhân lúc tôi không chú ý rồi đẩy tôi ra đường che xe đâm.

Nhìn cái ánh mắt đó kìa, lộ liễu quá mức cho phép. Không biết có phải kiếp trước tôi từng bị người khác thôi miên chơi ma t*y không mà lại có thể tin những lời dối trá của cô ta.

''Miên Nam này, tớ có một điều muốn nói với cậu.'' Đào Diệu lên tiếng, vẫn là chất giọng nữ tính ấy nhưng vừa nghe liền nhận ra sự gấp gáp trong giọng nói.

Tôi biết thời cơ đã đến, mặc dù cũng muốn ghi lại chiến tích này nhưng lỡ xảy ra tai nạn giao thông thật thì chắc đây là video tưởng niệm cái ch*t của tôi mất. Nhưng mà nó cũng có thể là bằng chứng nếu tôi thật sự gặp chuyện không may nha.

Có điều tôi chưa muốn ch*t sớm như thế, mới loại bỏ được một người mà đã xuống Âm Phủ lần thứ hai thì thật sự rất uổng. Hơn nữa, tối qua trong lúc đầu óc muốn đình công thì tôi đã hứa với Phó Đông Thần một điều. Tôi nhớ không nhầm thì lúc đó như thế này:

''Nam Nam, em nhất định không được bỏ rơi tôi.'' Phó Đông Thần ôm chặt lấy tôi, gục mặt xuống vai tôi và nói.

''Nhưng... Tôi không xứng.''

''Không! Em xứng hơn bất kỳ ai, đối với tôi, em là người tuyệt nhất.''

''Nếu như không xứng, thì chỉ có tôi không xứng với em.''

Nhưng anh nào có biết chuyện kiếp trước, nếu biết thì anh có còn nói như thế này nữa không? Tôi không chắc lắm, chỉ nghe anh nói một câu thế này:

''Dù cho Nam Nam có làm ra chuyện gì, tôi cũng sẽ ở bên cạnh em lúc em cần, cũng sẽ không oán trách em nửa lời.''

''Tôi sẽ đem em đi giấu để không ai chỉ trích em, vậy nên, hãy tin tôi.''

''Cũng xin em hãy hứa với tôi rằng, dù có thế nào em cũng sẽ không bỏ tôi lại trên cõi đời này.''

''Em hứa.'' Tôi mỉm cười đáp, đồng thời cũng thay đổi luôn cách xưng hô.

Vậy đấy, là một người biết giữ lời hứa nên tôi sẽ không ch*t chỉ vì muốn đẩy Đào Diệu ra khỏi danh sách bạn bè của mình.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play