Đêm tháng bảy, đường phố nhộn nhịp người qua lại.

Diệp Tầm bước xuống xe, đi vào quán bar nơi tổ chức bữa tiệc. Khi anh mở cửa, trong phòng không khí ngột ngạt, một nam một nữ đang hát bài "Quần Hạ Chi Thần" bằng tiếng Quảng Đông.

Nhìn thấy anh, Lục Kiến Sâm còn chưa hát xong đã đặt micro xuống nói: "A Tầm tới rồi à? Mau mời ngồi, hôm nay ngài tính hát bài gì cho chúng tôi nghe đây?"

"Hát gì chứ, trước tiên phải uống ba ly để bù tội cái đã," có người cười đùa cợt nhả: "Cậu ta đến muộn gần một tiếng, lúc trước cũng chả thấy tăm hơi."

Diệp Tầm với tay lấy ly.

Bia ở những nơi như này ít nhiều đều bị pha với nước, dù có uống ba ly liên tiếp cũng sẽ không có phản ứng gì.

"Ông của cậu ấy đã qua đời rồi nên dạo này bận lắm, đừng làm ầm lên."

"Thật không vậy," thanh niên vừa rồi làm ầm ĩ có chút lúng túng: "Anh Tầm, cậu... không sao chứ?

"Không sao, đã an táng được hai ngày rồi."

Những người trong phòng đều là bạn bè của anh, nhiều người trong số họ đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ.

Một số người cùng lứa với anh sau khi tốt nghiệp trung học thì không học nữa, hoặc là thi trượt đại học rồi trực tiếp bước vào xã hội.

Không giống như những bữa tiệc ở trường đại học, những người này chơi rất thoáng, cơ bản cũng sẽ gọi gái dịch vụ.

Nhìn thấy cặp đùi mịn màng ở bên kia, Diệp Tầm thu hồi ánh mắt.

"Ê Tầm," Lâm Chí Hạo nói: "Nhìn cậu như này đã là sinh viên đại học rồi, đừng nói là chưa lên xe đấy nhé?"

"Sao cậu biết người ta chưa chạm vào vô lăng? A Tầm của chúng ta..." Lục Kiến Sâm dừng một chút, ẩn ý nói: "Cậu ấy không còn như cậu nghĩ đâu."

Trong số bạn bè, Diệp Tầm và Lục Kiến Sâm có quan hệ tốt nhất.

Lục Kiến Sâm và anh cùng đỗ vào một trường đại học, cả hai đều học vào chuyên ngành hàng đầu, lại được phân ở cùng một ký túc xá, Lục Kiến Sâm đương nhiên biết đêm đó Diệp Tầm ở bên ngoài không về.

"Trời má, anh Tầm dữ dội thật nha," Lâm Chí Hạo tặc lưỡi: "Vừa rồi tôi nói đùa đấy, cậu mới vào đại học một năm thôi đúng không? Đúng là khốn nạn mà."

"Hahahaha mẹ nó, thiệt hay giỡn vậy?"

Lục Kiến Sâm dang tay ra: "Tôi cũng đâu biết. Tôi chỉ biết là cả đêm không nhìn thấy cậu ấy, qua ngày hôm sau cậu ấy trở về mặc lại bộ quần áo như tối qua... A Tầm, ông đừng có mà nhìn tôi, cẩn thận kể về ngày trọng đại của ông đi."

"Ông mà nói thêm một câu nữa," Diệp Tầm liếc hắn một cái: "Chờ ngày trọng đại của ông đến, tôi sẽ tự tay giúp ông tháo bao cao su ra."

"..." Lục Kiến Sâm bị anh hung hãn dọa sợ.

Khi mọi người lại ồn ào, Lục Kiến Sầm hạ giọng hỏi anh: "Tôi nghe nói, toàn bộ tài sản thừa kế của ông nội ông đều chuyển hết cho cha ông à?"

Diệp Tầm gật đầu.

"Xảy ra chuyện gì thế? Không phải ông nội thiên vị ông nhất sao? Làm sao có thể...?"

Gia tộc Diệp là tập đoàn nổi tiếng ở phía Bắc, xa hơn, có thể coi là một danh gia vọng tộc chân chính.Với bối cảnh phức tạp như vậy, Lục Kiến Sâm cũng không biết nhiều về hoàn cảnh gia đình của Diệp Tầm, hắn cũng chỉ biết quan hệ cha con giữa Diệp Tầm và cha anh không tốt, người thân thân nhất chính là ông nội.

Diệp Tầm nói: "Di chúc đã sửa lại, trước khi tôi kết hôn, toàn bộ tài sản thừa kế sẽ do cha tôi thay mặt quản lý."

Ông nội từ lâu đã thất vọng về cha anh, ông không chỉ một lần đề cập đến việc sau này sẽ để lại toàn bộ tài sản thừa kế cho anh. Đích thân anh đã đọc qua di chúc do ông nội viết, không sai một li.

Chính cha anh trong mấy ngày cuối cùng, buộc ông nội sắp lâm chung phải sửa đổi di chúc.

Ngày ông nội anh vừa qua đời, anh vẫn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất đi người thân yêu, cha anh đã bắt anh phải thoát khỏi nỗi niềm thương nhớ.

Về điều kiện thừa kế là kết hôn, đối phương chính nghĩa ngôn từ nói:

"Đầu lập gia, sau lập nghiệp, đây cũng là sự kỳ vọng của ông nội đối với con..."

Ngoại trừ bất động sản ra, điều khiến cha anh lo lắng nhất về tài sản thừa kế chính là cổ phần mà ông nội nắm giữ, nhưng anh không ngờ tới rằng, cha anh không chỉ mưu tính anh, mà còn cả ông nội anh.

"...Kết hôn? Cha ông điên rồi à?" Lục kiến Sâm không thể tin được: "Ông mới bao nhiêu tuổi chứ?!"

"Ông ta không điên." Diệp Tầm nói: "Vừa có thể kiềm chế tôi lại vừa có thể thuyết phục ông nội đồng ý, kết hôn chính là điều kiện bổ sung thích hợp nhất."

"Vậy ông... cứ để ông ta dắt như vậy sao?"

Diệp Tầm không lên tiếng.

Từ hai ngày trước, trong đầu anh đã có một ý nghĩ đầy đen tối, điên rồ lại hợp lý.

"Tôi đang nghĩ... đã trót thì phải cho trét, tìm một người kết hôn giả là được."

-

Nhà Thư Từ sống ở phía Nam, cách trường học hơn nghìn cây số, đi đi về về đều phải ngồi máy bay.

Ngoài cậu ra, trong nhà còn có một cô em gái đang học năm cuối cấp 3, khi Thư Từ về để nghỉ hè, em gái vẫn đang chăm chỉ học thêm.

Ngày có kết quả thành tích của kỳ cuối, Thư Từ đã gửi tin nhắn cho Diệp Tầm qua Wechat.

- Thi được không?

Cậu sợ làm phiền Diệp Tầm, nên kể từ ngày xin Wechat thì Thư Từ đã luôn nhịn không liên lạc với đối phương.

Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của bọn họ, nhìn chằm chằm vào khung trò chuyện, khi ấn nút gửi đi, Thư Từ hơi lo lắng.

- Cũng được.

Cậu không ngờ Diệp Tầm phản hồi nhanh như vậy.

Thư Từ tay chân luống cuống, giờ cậu nên trả lời gì đây? Hỏi anh có thi trượt môn không? Thi bao nhiêu điểm?

Cậu cảm thấy đều thích hợp, nhưng cũng cảm thấy không thích hợp, nội dung trên khung tin nhắn bị cậu xóa đi sửa lại, ngay lúc này, một cuộc điện thoại trên Wechat gọi đến.

Diệp Tầm gọi tới.

Thư Từ quá kích động, nhấn nút từ chối.

Cậu kinh ngạc khoảng mấy giây, sau đó mới phản ứng:

- Xin lỗi!!! Tôi không có cố ý đâu!!!

- (Quỳ xuống)

- Tôi có thể gọi cho cậu không?

Cậu chưa kịp đợi phản hồi, cuộc gọi từ Wechat lại gọi đến.

Chuông reo, lần này, Thư Từ nín thở cho đến khi nhận cuộc gọi.

"A lô...?"

Cậu dè dặt hỏi.

Nếu khi một người gặp phải âm thanh mà mình không muốn bỏ lỡ, thì tai sẽ vểnh lên y như động vật vậy.

Thư Từ nghĩ.

Bây giờ, chắc hẳn tai cậu đã vểnh thẳng lên.

"Đầu gối có đau không? Quỳ mạnh quá đấy."

"Không đau..." Thư Từ bất giác cong mắt lên, cậu khẽ thở dài: "Cậu đã qua môn toán cao cấp chưa?"

"Rồi."

"Bao nhiêu điểm?"

"Chín mươi chín, đáp án của câu hỏi cuối đã tính sai."

Thư Từ nhớ tới bài thi toán cao cấp được 32 điểm của mình: "...Quá đỉnh."

Diệp Tầm đáp lời.

Trong điện thoại, giọng nói của Diệp Tầm có chút thờ ơ, Thư Từ sợ anh sẽ cảm thấy buồn chán, đang cố nghĩ ra một đề tài thì Diệp Tầm có chút do dự nói: "Hiện tại có tiện không? Tôi muốn hỏi cậu chút chuyện."

"Hửm? Cậu hỏi đi, tiện lắm." Thư Từ vừa tìm được chỗ ngồi xuống, thì câu nói tiếp theo của Diệp Tầm khiến cậu suýt chút nữa lọt khỏi chỗ ngồi: "Cậu nói gì cơ? Kết hôn...?!"

"Không phải kết hôn thật đâu, nhà tôi xảy ra chút chuyện..."

...

...

"Nói chung là như vậy," Diệp Tầm nói: "Nếu như kết hôn, tuy tài sản phải tiến hành công chứng nhưng tôi sẽ trả cho cậu khoản thù lao nhất định, khi đến năm tư tốt nghiệp đại học, cậu và tôi có thể ly hôn..."

Anh chỉ nói cho Thư Từ về cái chết của ông nội và những tranh chấp quyền thừa kế khiến mối quan hệ gia đình trở nên lạnh nhạt, anh không muốn dùng những điều khuất tất đó để lấy lòng thương cảm, cũng không thích nhắc chúng trước mặt người khác.

Thư Từ im lặng hồi lâu.

Diệp Tầm cho là cậu bị dọa sợ, cũng không trách Thư Từ được, sinh viên bình thường nghe chuyện này xong đúng là khó có thể chấp nhận trong chốc lát.

Vốn dĩ anh cũng không muốn tìm Thư Từ, nhưng tự tiện tìm một người thì anh không thể tin tưởng được, những người tin tưởng được đều là bạn bè như Lục Kiến Sâm, chỉ nghĩ tới đó thôi cũng cảm thấy kỳ kỳ.

Thư Từ đã ngủ với anh, giờ vẫn là sinh viên, tâm tư tương đối trong sáng, hơn nữa hai người còn học chung trường, ngày thường cũng thuận tiện khi liên lạc...

Bất kể ở khía cạnh nào, Thư Từ vẫn là ứng cử viên sáng giá nhất mà anh có thể tìm được vào lúc này.

Diệp Tầm báo một con số: "Nếu như cậu đồng ý, đây là số tiền mà tôi sẽ trả cho cậu."

Con số thoạt nghe có vẻ hồn kinh phách lạc, nhưng thực ra anh vẫn còn để dành, nếu Thư Từ không muốn thì có thể bổ sung thêm, nhưng anh không ngờ rằng, Thư Từ nói "được" ngay tức khắc.

Lần này đổi thành Diệp Tầm sửng sốt, một lúc lâu sau, anh chần chờ nói: "Cậu... hẳn là không có ấn tượng tốt đối với tôi đúng không?"

"...Hả?"

Giọng nói mơ màng từ đầu dây bên kia khiến Diệp Tầm cau mày lại.

"Thật ngại khi hỏi như vậy," Diệp Tầm nói: "Nhưng nếu cậu có tình cảm với tôi, tôi không thể cùng cậu kết hôn giả... lợi dụng cậu như thế thì quá bất công."

Thư Từ nghe được lời này, sợ đến mức tim muốn nhảy lên cổ họng.

Thiếu chút nữa!

Má ơi!

Cậu gần như chẳng còn gì để mất mà trực tiếp thổ lộ. Cậu còn tưởng rằng, cậu đã thật sự cho là... Diệp Tầm ít nhất cũng có chút thiện cảm đối với cậu, nên mới chọn kết hôn với cậu.

Thư Từ hoàn toàn không ngờ rằng, Diệp Tầm thấy thái độ của cậu ngày đó quá tự nhiên, sau đó cũng chưa từng chủ động liên lạc với anh, cho rằng cậu không hề có tình cảm gì với anh nên mới yên tâm mà mạnh dạn thương lượng điều kiện.

Thư Từ nhất thời vừa buồn, vừa tiếc, lại vừa mừng, đủ loại cảm xúc đan xen với nhau, cậu siết chặt điện thoại, cố gắng không để lộ sự tủi thân trong giọng nói.

"Yên tâm," cậu buộc mình phải cười lên, nói với giọng điệu thoải mái: "Tôi không thích cậu đâu."

Cho dù là nói dối, cậu cũng không thể trao cơ hội này cho bất cứ ai khác, khi nghĩ tới Diệp Tầm có thể sẽ kết hôn với người khác mà không phải mình, dù nói dối đi chăng nữa, tim cậu cũng đau từng hồi.

Diệp Tầm không đáp, Thư Từ không biết đối phương có tin mình hay không, để tránh cho Diệp Tầm nghi ngờ, Thư Từ nửa đùa nửa thật nói: "Kỳ thật cậu không cần phải trả thù lao cho tôi nhiều như vậy đâu. Không phải sinh viên đại học bây giờ kết hôn hay ly hôn đều sẽ cộng thêm tín chỉ sao? Học kỳ này tôi trượt môn toán cao cấp, nếu cưới cậu, tôi sẽ không cần phải lo không đủ tín chỉ. Đến năm tư đại học ly hôn rồi... Ly hôn lại có tín chỉ, không lỗ lại còn đảm bảo được lời."

Cuối cùng, Diệp Tầm ở đầu bên kia điện thoại cũng cười lên.

"Nếu cậu cảm thấy ổn thì chúng ta gặp nhau nhé?"

Thư Từ đương nhiên không phản đối.

Sau khi cúp điện thoại, Thư Từ ngã lên giường, hồi lâu sau, cậu mới bật dậy khỏi giường, ngón tay run rẩy gõ vào thanh tìm kiếm của điện thoại.

Mỗi lần cậu gõ một chữ, tim cậu như bị bóp nghẹt, lúc gõ xong hết câu hỏi, người gần như bốc cả khói.

- Kết hôn cần phải chuẩn bị những gì?

Mấy ngày nữa Diệp Tầm sẽ tới, nếu thật sự muốn kết hôn, trong thời gian ngắn như vậy cậu nào có thời gian để bàn bạc với cha mẹ.

Cha cậu khá ổn, nhưng mẹ cậu phải mất suốt ba năm mới chấp nhận việc cậu là đồng tính luyến ái, nếu hai người mà biết cậu trong một năm đại học không chỉ học được 419 mà còn học được cách cưới một chàng trai...

Chắc chắn cậu sẽ nhừ tử.

Trước hết thì cứ làm trước cái đã rồi nói sau.

Đặt việc kết hôn lên đầu tiên, khi sắp đi học trở lại sẽ giải thích với cha mẹ, đến lúc đó mà thấy tình hình không ổn, cậu sẽ cuốn gói chạy thẳng đến trường.

Khi Thư Từ nghĩ tới đây, thì bản thân bật cười.

Cậu đúng là khốn nạn mà.

Chứng minh thư, sổ hộ khẩu, ảnh thẻ 2 inch...

Cái trước thì dễ, cái sau thì... Cậu nhớ, mẹ cậu cất ở trong tủ quần áo.

Có thể làm gì đây?

Nếu Diệp Tầm thật sự tới, cậu không còn cách nào khác ngoài việc trộm đi...

____________

Trời ơi công nhận bé Từ simp Diệp Tầm dữ, đến kết hôn mà thằng bé cũng ok luôn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play