8.

"Thứ nhất, đừng suy đoán về tôi, tôi sợ cô đoán một hồi lại phát hiện tôi là bố cô.”

“Thứ hai, đây là gameshow trồng rau, không đi giày thể thao mà phải mặc váy dạ hội, quất đôi guốc cao chục phân giống cô sao?”

Nói xong còn giả vờ kinh ngạc.

Thẩm Huỳnh Huỳnh tức điên lên, nhưng vì có máy quay xung quanh nên cô ta chỉ có thể nhịn.

"Tôi nói này Tống Ngữ, sao cô không cùng bố mình đi học cách chế biến rau củ đi, hoặc là đến xưởng sản xuất mì gói của mẹ cô để sản xuất mì ăn liền đi?"

“Người thế này cũng muốn thành minh tinh a."

Thẩm Huỳnh Huỳnh trên mặt đầy vẻ ưu việt.

Giờ tôi mới nhớ ra, tôi và cô ta cũng tính là bạn cùng lớp.

Vào thời điểm đó, trường tôi có một giáo viên chủ nhiệm đặc biệt thích nịnh hót.

Thích hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình của các học sinh trong lớp.

Tôi kể thật là bố tôi gia công rau củ, mẹ tôi mở xưởng mì ăn liền.

Không ngờ ngày hôm sau khi đi ngang qua văn phòng nghe thấy giáo viên chủ nhiệm nói với các giáo viên khác: "Cha mẹ Tống Ngữ cũng thật bình thường, cả hai đều là công nhân."

“Khó trách Thẩm Huỳnh Huỳnh trông cao quý như vậy, hóa ra cha em ấy là chủ ngân hàng, tổ tiên của mẹ em ấy là quý tộc."

“Bây giờ làm gì còn quý tộc nữa, cô đừng si ngốc vậy nữa, dạy tốt học sinh mới là điều quan trọng nhất."

“Không thể nói như vậy được, người với người sinh ra đã có khoảng cách, học phí trường chúng ta cao như vậy, chắc bố mẹ Tống Ngữ sẽ không vay tiền để đóng học phí đâu nhỉ?"

Tôi trực tiếp đạp tung cửa, ném bài tập về nhà rồi bỏ đi.

Kết quả không cần nghĩ cũng biết, tôi bị giáo viên đó ghim.

Bà ta bắt đầu hết sức thiên vị Thẩm Huỳnh Huỳnh, khen ngợi cô ta còn tôi thì coi thường.

Không ngừng phạt tôi chép lại bài tập về nhà, cho dù tôi làm đúng hết.

Tất cả các hoạt động tôi muốn tham gia đều không có cơ hội.

Còn Thẩm Huỳnh Huỳnh có được sự giúp đỡ của bà ta, lấy tác phẩm thư pháp của tôi đi thi giành được hạng nhất.

Sau này khi bố mẹ tôi biết được những chuyện này, gần như phát điên: "Chuyển trường! Phải chuyển trường!"

Họ cũng nghĩ đến việc trực tiếp xác nhận danh tính của mình với giáo viên.

Nhưng tôi không muốn dựa vào mối quan hệ gia đình để được ưu đãi.

Mặc dù bố tôi gia công rau quả nhưng ông có đội ngũ R&D tâm huyết nhất.

Xí nghiệp của ông đã lọt vào danh sách Fortune Global 500.

Xưởng mì ăn liền của mẹ tôi hoàn toàn không phải là xưởng nhỏ như mọi người vẫn nghĩ.

Bà là người sáng lập ra loại mì ăn liền "Bạch Dư" nổi tiếng.

Hàng trăm loại mì ăn liền, mì xào hương vị được xuất khẩu tới hơn 150 quốc gia trên thế giới.

Một giọng nói khó chịu cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Thẩm Huỳnh Huỳnh hung tợn nói: “Tống Ngữ, lúc còn đi học tôi coi thường cô, bây giờ tôi vẫn như cũ coi thường cô, cô so được với old money của chúng tôi sao? Loại đỗ nghèo khỉ như cô, nên bị chôn vùi dưới đất hôi hám! "

Đạo diễn nhìn thấy bên chúng ta mâu thuẫn, vừa đi vừa hét lên: " Cãi cái gì? Chương trình còn chưa ghi hình..."

Đang nói chuyện, đột nhiên có người chạy tới hét lên: "Mau sơ tán! Khu thành phố này đột nhiên bão lớn, có một số nơi đã xảy ra sạt lở đất. Chúng ta phải lập tức rời đi ngay lập tức!"

Tôi trực tiếp đứng hình luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play