Từ khi xuống núi đến nay, liên tiếp mấy ngày đều mưa, ngẩng đầu lên là có thể thấy, mây đen dày đặc như được nhuộm bởi lớp mực dày, bầu trời u ám..
Tiếng mưa rơi tí tách trên chiếc ô giấy dầu, Lục Quan Linh cầm chiếc ô trong tay, bước đi trong màn sương mù dày đặc, mái tóc trắng như tuyết điểm xuyết một dải lụa cột tóc màu xanh lam, trông thật quạnh quẽ.
Tiêu Diệu Âm nhìn hắn, lại nhìn xuống đôi giày không cẩn thận bị ướt của mình, trong lòng thở dài.
Nhiệm vụ bắt yêu thật khó khăn.
Mặc dù nàng xuyên thành người tu đạo, nhưng bản chất nàng vẫn chỉ là con người, không phải thần tiên, sao có thể được hoàn hảo như trong sách. Sau khi rời khỏi Như Ý các, nàng cùng nam chính và Tiểu Độc Vật lên đường, một đường mưa gió mệt mỏi, vô cùng gian khổ.
Ban đầu Tiêu Diệu Âm còn cảm thấy đầy mới mẻ, không hề mệt mỏi. Nhưng khi sự mới mẻ qua đi, nàng chỉ cảm thấy chán nản cùng mỏi mệt.
Đúng lúc gặp ngày mưa, đường lại trơn trượt, dù có cẩn thận thế nào thì giày vẫn bị ướt, tà váy cũng bị dính vài vết bùn, mắt cá chân dinh dính, khiến nàng thực sự khó chịu.
Nhìn sang Lục Quan Linh bên phải, Tiêu Diệu Âm cảm thấy kỳ lạ, Tiểu Độc Vật tuy trông yếu ớt nhưng toàn thân vẫn sạch sẽ, trắng như tuyết. Dường như không có gì có thể vấy bẩn hắn, trông không hề có vẻ lấm lem, nhếch nhác sau quãng đường dài di chuyển.
Nghĩ vậy, nàng không nhịn được mà nhìn xuống mắt cá chân của Lục Quan Linh, muốn xem thử liệu giày của hắn có bị bẩn hay không.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT