Tuyết mỹ nhân một mạch đi đến tầng cao nhất của Huyết Mộ lâu. Đến nơi liền có hạ nhân mở cửa cho cả hai bước vào.
Trong phòng đã đốt sẵn huân hương thơm mát dễ chịu, bàn trà cùng bàn cờ đã được chuẩn bị đâu vào đấy.
Đổng Tuyết lúc này không chịu được nữa liền đẩy mạnh người ra. Nam nhân bạch y lần này thuận theo y mà buông tay.
Đổng Tuyết sau khi đã thoát được ma trảo của nam nhân liền bực bội đi lại ngồi xuống bàn trà. Nam nhân chỉ cười cười đi theo sau.
"Không biết Tuyết Tuyết có thể cho ta biết họ tên của ngươi không?", nam nhân ngay ngắn ngồi xuống đối diện với y, cất tiếng hỏi.
Đổng Tuyết liền liếc mắt cảnh cáo nam nhân: "công tử còn gọi ta là Tuyết Tuyết nữa ta sẽ không ngại cắt lưỡi ngươi đâu!"
Nam nhân gật gù: "ồ, ta không dám nữa, vậy không biết Tuyết mỹ nhân tên họ là gì?"
"Không ai nói với công tử là khi hỏi tên người khác phải giới thiệu bản thân trước à?", Đổng Tuyết liếc mắt.
"Ta quên mất.", nam nhân đối với sự bắt bẻ này của y không lấy làm tức giận, nói: "ta họ Hiên, tên Trì Ngân, không biết Tuyết mỹ nhân có bằng lòng cho tại hạ biết tên không?"
Đổng Tuyết lúc này mới câu lên khóe môi đỏ mọng, "ta tên chỉ một chữ Tuyết, Hiên công tử đây có phải hay không còn không rõ?"
Hiên Trì Ngân nhìn chằm chằm vào cặp mắt phượng hẹp dài, như thể muốn xuyên qua chiếc mặt nạ vàng mà lột trần lấy người trước mặt. Càng nghĩ, đáy mắt Hiên Trì Ngân càng tối lại.
Đổng Tuyết mím môi, cố bỏ qua ánh mắt nóng rực của nam nhân đặt trên người mình nói: "nếu như công tử không có gì muốn nói với ta, vậy thì buổi gặp mặt hôm nay kết thúc tại đây đi."
Ánh mắt Hiên Trì Ngân từ trong tăm tối nhanh chóng lấy lại tia sáng. Hắn theo thói quen vuốt ve miếng ngọc bội huyết điệp đỏ au ở chuôi kiếm, "thật ra cũng không phải không có, ta là người ở thành Bấc Sinh, cách thành Thiên Nguyệt hơn một trăm dặm."
"Hôm nay đến đây, cũng là muốn dâng bảo vật gặp mặt Tuyết mỹ nhân, ai mà ngờ vừa tới lại may mắn gặp một trận cược, mà trận cược này lại có phần thưởng đúng như ý ta muốn. Tuyết mỹ nhân có thể cùng tại hạ đến Bấc Sinh một chuyến giúp tại hạ một việc được không?"
Đổng Tuyết khẽ nhướng mày. Bình thường gặp y, người ta sẽ nói chuyện trăng hoa mây nước, chứ chưa từng ai đưa ra yêu cầu thế này. Vị Hiên Trì Ngân này là người đầu tiên.
"Không thể!"
Câu trả lời của Đổng Tuyết không nằm ngoài dự liệu của Hiên Trì Ngân, hắn chỉ bình tĩnh hỏi lại, "tại sao?"
Đổng Tuyết nhàn nhạt nói: "tại sao à? Vậy cho ta hỏi ta lại phải đi với ngươi? Ta và ngươi hình như cũng đâu có quen biết gì mà nhờ vả?"
"Tuyết mỹ nhân không muốn biết việc ta định nhờ ngươi làm là gì sao?"
"Không biết và cũng không có hứng muốn biết."
"Ồ? Vậy bây giờ, bất kể ta có đưa ra giá cao bao nhiêu cũng không đi?"
"Đúng vậy."
"Dù cho ta có dâng bảo vật lên cũng như vậy?"
"Ừm."
"Tuyết Vãn Sinh ta hái cách đây bốn ngày, vậy là bây giờ phải đem quăng đi rồi.", Hiên Trì Ngân làm bộ mặt tiếc nuối.
Đổng Tuyết nghe được cái tên "Tuyết Vãn Sinh" liền quay phắt qua nhìn Hiên Trì Ngân. Ánh mắt không giấu được mà chấn kinh.
"Ngươi nói gì? Tuyết Vãn Sinh?"
Hiên Trì Ngân nhướng mày, "ừm?"
"Nó ở đâu?", giọng nói Đổng Tuyết có chút gấp gáp.
Hiên Trì Ngân nhìn bộ dáng của Đổng Tuyết, hắn có chút bất ngờ vì Tuyết Vãn Sinh vậy mà hấp dẫn được y.
Tuyết Vãn Sinh quả thật tuy là một loại thảo dược quý, có thể điều chế ra đan được cấp tám, tương đương với bậc Huyền.
Tuy nhiên, vì tính đặc thù của loại cây này chỉ mọc ở trong tối, lại chỉ phát triển khi có độ ẩm vừa đủ, lúc Tuyết Vãn Sinh được gieo mầm cho đến khi nó mọc thành cây, không được để nó chạm ánh sáng mặt trời dù gì là một giây, lại phải tính toán thời gian làm sao khi nó vừa ra nụ liền cho tinh thạch vào dưới gốc. Như vậy, Tuyết Vãn Sinh mới thật sự ra hoa.
Tuyết Vãn Sinh công đoạn trồng đã khó, công đoạn để chế tạo nó thành dược lại khó hơn.
Trong suốt quá trình luyện đan cũng chỉ được làm trong tối, tỉ lệ ra đan dược cấp tám chỉ có một phần trên mười phần.
Từ thời xa xưa tới giờ, chỉ có duy nhất chủ nhân các đời của Thất Sát cung mới có thể luyện Tuyết Vãn Sinh thành đan dược cấp tám. Dĩ nhiên vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ.
Chỉ là Tuyết Vãn Sinh trồng quả thực khó, đan luyện ra cũng chưa chắc đạt được cấp tám, không những tiêu tốn tinh thạch mà còn tiêu tốn linh khí của người luyện.
Mặt khác lại không được nhiều người ưa chuộng, bởi lẽ nó chỉ giúp người ta đả thông kinh mạch, nối lại gân cốt, xoa dịu đau đớn cùng thanh tẩy đan điền. Ngoài ra chẳng có bất cứ công hiệu gì đặc biệt nữa. Vì thế cách luyện đan cùng cách trồng, Thất Sát cung cũng chẳng ai thèm quan tâm đến. Tuyết Vãn Sinh cũng vì vậy mà như tiêu biến khỏi nhân gian.
Hiên Trì Ngân cũng quả thật chưa từng xem Tuyết Vãn Sinh là một loại dược, ở Thất Sát cung, hắn chỉ xem đây là một thú vui để nuôi trồng mà thôi.
Hôm nay đem đến đây, vì nghĩ Đổng Tuyết muốn sưu tầm đồ lạ nên mới đem tới. Không ngờ vậy mà lại khiến y kích động đến như thế, việc này nằm ngoài dự liệu của hắn.
"Tuyết Vãn Sinh dĩ nhiên là ta để ở ngoài xe ngựa, Tuyết Tuyết có hứng thú với loại cây này sao?"
Tâm trí Đổng Tuyết bây giờ chỉ có Tuyết Vãn Sinh, y mặc kệ hắn gọi mình là gì mà gật đầu: "đúng vậy, ngươi có bao nhiêu cây, Huyết Mộ lâu sẽ mua lại tất, ra giá đi."
Hiên Trì Ngân lần này lại càng bất ngờ, một loại cây hắn chỉ xem là đồ bỏ mà lại được Đổng Tuyết xem trọng, quả là điều kinh hỉ ngoài ý muốn.
"Ta không bán."
Đáy mắt Đổng Tuyết liền trở nên lạnh lẽo.
Không đợi y lên tiếng, Hiên Trì Ngân lại tiếp: "ta muốn mời Tuyết Tuyết đến thành Bấc Sinh với ta một chuyến, Tuyết Tuyết còn chưa có đồng ý đâu nha?"
Đổng Tuyết không nghỉ ngợi liền đáp: "ta sẽ đi với ngươi, với điều kiện, lấy Tuyết Vãn Sinh ra làm vật đổi."
Hiên Trì Ngân đạt được ý muốn, khóe miệng hắn lúc này mới câu lên: "được thôi, không thành vấn đề."
Đổng Tuyết thấy Hiên Trì Ngân đồng ý, tâm tình của y lúc này mới thả lỏng, cơ mặt cũng giãn ra thấy rõ.
"Ta muốn xem Tuyết Vãn Sinh trước."
"Ồ.", Hiên Trì Ngân không phản đối, "được thôi. Đông Sát"
Lời Hiên Trì Ngân vừa dứt, chẳng bao lâu sau liền có một người đeo mặt nạ quỷ xuất hiện ở cửa sổ nơi Đổng Tuyết và Hiên Trì Ngân ngồi. Trên tay người đó một chiếc hộp gỗ đen tinh xảo.
Đây là một trong những âm vệ thân cận của Hiên Trì Ngân.
Hiên Trì Ngân đưa tay cầm lấy sau đó ra hiệu cho người đó lui đi.
Đổng Tuyết từ đầu đến cuối tầm mắt không rời khỏi chiếc hộp nửa tấc.
Hiên Trì Ngân nhẹ nhàng đẩy chiếc hộp qua cho Đổng Tuyết, cười nói: "cầm lấy đi, ta tặng cho Tuyết Tuyết đó. Có tổng cộng ba cây."
Đổng Tuyết nhanh tay mở hộp ra, bên trong liền là ba cây Tuyết Vãn Sinh còn tươi tắn, đã vậy bông hoa ra cũng rất to và nhiều cánh. Do hấp thụ tinh thành mà kết hoa, Tuyết Vãn Sinh cũng lấp lánh hàn quang lam nhạt như có như không. Thật sự ảo diệu cùng lung linh vô cùng.
Đổng Tuyết nhẹ nhàng đóng hộp gỗ lại, mỉm cười nói: "đúng là nó rồi. Ngươi vẫn còn Tuyết Vãn Sinh chứ?"
Hiên Trì Ngân híp mắt, "vẫn còn, nhiều nữa là đằng khác."
Đổng Tuyết liền gật đầu, nụ cười càng tươi hơn, "nếu còn ngươi có muốn bán không? Ta mua hết."
" Còn nhưng không bán."
Gương mặt Đổng Tuyết liền hơi đanh lại do không hài lòng với câu trả lời mình nghe, " vậy có cách gì để trao đổi không?"
Hiên Trì Ngân như chỉ đợi có vậy, liền gật đầu, " có, Tuyết Tuyết trả lời câu hỏi của ta, cứ ba câu ta sẽ trao đổi với Tuyết Tuyết một cây Tuyết Vãn Sinh. Thế nào?"
Đổng Tuyết có chút ngập ngừng, nhưng vì Tuyết Vãn Sinh hấp dẫn y hơn, rất nhanh liền gật đầu, " thành giao."
Hiên Trì Ngân xoa cằm, " vậy Tuyết Tuyết có thể cho ta biết tên thật của ngươi không?"
Đổng Tuyết mím môi, có chút không cam lòng mà nói: " ta tên Tuyết, họ Đổng, Đổng Tuyết."
Hiên Trì Ngân gật gù, " Đổng Tuyết, tên rất hay."
Như nhớ ra gì đó, Đổng Tuyết liền hỏi: " khi nãy ngươi bảo cần ta giúp, rốt cuộc là giúp gì?"
Hiên Trì Ngân cười nhạt: " tới đó rồi Tuyết Tuyết sẽ biết. Nhưng ta tin Tuyết Tuyết có thể nhận ra được các văn tự cổ này."
" Văn tự cổ?", Đổng Tuyết nhướng mày hỏi lại.
" Ừm, là văn tự cổ."
" Sao ngươi biết ta có thể nhìn ra?", Đổng Tuyết cười lạnh, người này có phải hay không đánh giá năng lực y quá cao rồi đi?
" Ta đi một vòng ở Huyết Mộ lâu, thấy trên tường nơi đây cũng đôi khi khắc văn tự cổ. Đặc biệt, chỗ Tuyết Tuyết xuất hiện lại càng nhiều."
" Điều đó đâu nói lên được ta biết chúng?", Đổng Tuyết hỏi vặn lại.
" Ta tin Tuyết Tuyết biết mà.", Hiên Trì Ngân đáp nhẹ hẫng nhưng âm điệu lại rất kiên định. Như thể có thể chắc chắn được Đổng Tuyết sẽ biết.
Đổng Tuyết cũng lười quản Hiên Trì Ngân, nếu y biết thì sẽ giúp, còn không biết thì thôi vậy.
" Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát luôn, Tuyết Tuyết chuẩn bị đồ bây giờ là vừa.", Hiên Trì Ngân nhìn Đổng Tuyết, cười nói.
Đổng Tuyết nhíu nhíu mày, " có nhanh quá không?"
" Không nhanh, ngày mai đi là hợp lí nhất rồi."
Đổng Tuyết mím môi, cũng gật đầu xem như đồng tình.
Hiên Trì Ngân cuối cùng cũng đã đạt được điều mình muốn, hắn đứng dậy, kéo lại vạt áo trắng tinh cho thẳng, nói: " ta không làm phiền Tuyết Tuyết nữa, ngày mai ta sẽ tới rước Tuyết Tuyết, còn bây giờ thì Tuyết Tuyết nghỉ ngơi đi. Mai lại gặp."
Đổng Tuyết gật đầu, " không tiễn."
Hiên Trì Ngân mỉm cười, nhanh chóng li khai khỏi phòng.
Tiên Hiệp HayĐổng Tuyết lúc này chỉ còn một mình, y liền đưa tay vuốt ve hộp gỗ, " người đâu, chuẩn bị một chút đồ, mai ta sẽ đến thành Bấc Sinh."
✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿
Góc ngoài lề:
Đổng Tuyết: "mau chuẩn bị đồ, mai ta sẽ đi đến thành Bấc Sinh"
Hiên Trì Ngân: "em gấp về nhà chồng như vậy sao?"
Đổng Tuyết: "..." ai vừa mới năn nỉ ta vậy nhỉ?