Mộ Thiên Tầm muốn tìm thời cơ để chỉnh Phùng Nghiêu. Ít nhất là phải làm em biết sợ mới được. Nhưng Phùng Nghiêu như hiểu hắn sẽ làm gì nên suốt ngày cứ ru rú trong Châu gia, không đặt chân ra ngoài nửa bước. Thật ra không phải vì Mộ Thiên Tầm, Phùng Nghiêu cũng sẽ không ra ngoài. Em cực kì “trạch”, gần như xem căn phòng nhỏ và nhà bếp là nơi sinh sống cội nguồn mà không muốn dứt ra. Trước kia, vì hẹn hò với Mộ Thiên Tầm em mới thường hay ra ngoài. Cũng không đi đâu xa, chỉ là một khách sạn sang trọng nào đó mà Mộ Thiên Tầm thích.

Mộ Thiên Tầm canh gác ngoài cửa Châu gia gần bảy ngày cuối cùng cũng ngộ ra mình đang làm trò hề gì mà chính bản thân mình cũng không rõ. Hắn chỉ cần nhấc điện thoại là có thể kiếm một tình nhân ngon lành hơn Phùng Nghiêu nhiều lần, chứ không phải ở đây chờ đợi một kẻ vừa gầy nhom vừa chẳng có chút kinh nghiệm tình dục nào như em.

“Phùng Nghiêu, mấy cái rác đó đừng đổ đi, để lại cho tao một túi đi.”

“Vâng ạ.”

Phùng Nghiêu dù không hiểu cậu chủ mình tính làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngoãn đưa qua.

“Tao sẽ trả thù cho mày.”

“Dạ?!”

Châu Bách Chi vừa nói vừa cười khà khà, cầm theo túi rác chạy thẳng ra ngoài. Lát sau trước cửa Châu gia đã vang lên tiếng chửi rầm trời của Mộ Thiên Tầm.

“Mẹ kiếp!!! Thằng chó Châu Bách Chi, mày định làm cái gì thế hả?!”

“Mày điên rồi hay sao mà chơi dơ vậy hả?!”

Tiếng thét chói tai của Mộ Thiên Tầm thu hút rất nhiều người làm chạy ra hóng hớt. Châu Bách Chi hào hứng đổ một túi rác toàn là mấy thứ rau thừa, nước bẩn khiến chiếc xe thể thao đắt tiền của Mộ Thiên Tầm phải dùng từ thê thảm để miêu tả.

“Mày đậu xe trước cửa nhà tao, tao thích thì tao đổ. Sao mày có thể làm gì tao?!”

Mộ Thiên Tầm muốn phát điên lên. Hai mắt hắn đỏ bừng nhìn tên kẻ thù truyền kiếp của mình, chỉ hận không thể dùng ánh mắt chọc mấy lỗ trên người Châu Bách Chi. Trong vô thức, hắn tìm kiếm bóng dáng của Phùng Nghiêu, nhưng tiếc là chuyện vui giữa hai cậu chủ nhiều tiền lắm của này không có sức hút với Phùng Nghiêu. Mộ Thiên Tầm cắn chặt răng, hắn chưa từng chịu nhục nhã như thế, hắn quyết định đổ tất cả lên đầu Phùng Nghiêu.

Phùng Nghiêu từ cửa sổ phòng mình nhìn Mộ Thiên Tầm được người đón đi, trong lòng cũng không có chút vui vẻ nào. Em biết Châu gia hiện giờ là nơi an toàn nhất với mình. Chỉ cần em ló mặt ra khỏi đây, có khi người kia sẽ một phát đạn mà kết liễu em.

Mộ Thiên Tầm không chờ được Phùng Nghiêu ló đầu ra ngoài cho nên hắn quyết định đến Châu gia tá túc sau khi dằn vặt hơn mười tình nhân của mình sống không bằng chết.

“Bác Châu đã nói tôi cứ tự nhiên. Mong rằng sẽ được anh giúp đỡ, Châu Bách Chi.”

Châu Bách Chi nghiến răng kèn kẹt, hận không thể ụp bát mì vào đầu tên điên này. Không hiểu hắn nói gì với cha gã mà ông đồng ý để hắn lại đây sống hai tuần với danh nghĩa hợp tác bàn chuyện làm ăn. Cả hai nhà đều là ông trùm trong mấy chuyện hàng trắng, súng ống đạn dược… chuyện bắt tay nhau làm ăn là không thể tránh khỏi. Nhưng Châu Bách Chi vẫn không hài lòng lắm. Gã không biết tên điên này nhắm vào Lục Đình hay là Phùng Nghiêu.

Phùng Nghiêu đã quen với việc Mộ thiếu gia thi thoảng sẽ tá túc tại Châu gia. Em quen thuộc khẩu vị và cả những món yêu thích của Mộ Thiên Tầm, cả những món hắn dị ứng, cả sở thích ăn khuya của hắn nữa. Cho nên không cần Mộ Thiên Tầm nói nhiều, một phần đồ ăn khuya ngon lành đã được bày ra trước mặt hắn.

“Gọi Phùng Nghiêu đến đây.”

Mộ Thiên Tầm cáu gắt nói với người hầu khiến cô sợ hãi chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu chạy đi.

“Thưa Mộ thiếu gia, ngài có chuyện gì cần tôi làm sao ạ?”

Mộ Thiên Tầm gõ chiếc bánh pudding núng na núng nính trên dĩa, càu nhau.

“Cậu làm thứ này cho chó ăn à?”

Phùng Nghiêu chớp mắt mấy lần, em hiểu hắn đang làm khó mình. Mộ Thiên Tầm thích đồ ngọt là điều ít ai biết, hắn nghiện món ngọt mà cũng có nhiều kí ức đau buồn với nó. Phùng Nghiêu chỉ vô tình đoán trúng và em nghĩ mình đã phạm sai lầm.

Mộ Thiên Tầm không thích người khác đoán định tâm tư mình.

“Vậy để tôi mang xuống ạ. Chúc Mộ thiếu gia ngủ ngon.”

Ý của em là không có bữa khuya nữa. Em biết chỉ cần mình đem lên, tên này sẽ lại nói là cho chó ăn mà thôi.

“Cậu cũng thích tự chủ trương quá nhỉ? Đây là đạo đãi khách nhà họ Châu sao?”

Phùng Nghiêu mím môi. Em cúi đầu. Hàng mái dài che đi đôi mắt thấu suốt. Em có đôi mắt rất đẹp. Bố hay nói em có đôi mắt giống mẹ, mỗi khi nhìn vào đôi mắt em, bố lại thấy cả ánh sao trời y hệt người vợ đã khuất.

“Tôi xin lỗi thưa ngài.”

“Mày xin lỗi cái gì? Khoảng thời gian qua mày chơi đùa tao vui lắm nhỉ?”

Rầm….

Mộ Thiên Tầm cầm nguyên chiếc dĩa bánh ném thẳng vào trán của chàng đầu bếp. Phùng Nghiêu không né kịp. Em chịu đựng đau đớn, cảm nhận một dòng máu chạy xuống khoé mắt. Cơn đau rát lan rộng ra. Em muốn về phòng và xử lý vế thương, nhưng chưa có lệnh của Mộ Thiên Tầm, em không thể tự tiện rời đi.

Nhìn vết máu trên trán Phùng Nghiêu, Mộ Thiên Tầm bỗng dấy lên dục vọng mãnh liệt. Nếu nói hắn thích bộ dáng nào nhất của Phùng Nghiêu thì chính là lúc em nằm trên giường của hắn, hai tay bị khoá chặt bằng dây thừng, cơ thể tràn đầy vết bầm tím.

Chẳng hiểu sao máu nóng dâng lên toàn thân, Mộ Thiên Tầm nhìn chằm chằm vào Phùng Nghiêu. Em vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nhìn ngón chân xủa của mình. Trong phòng chỉ còn tiếng đồng hồ vang lên từng nhịp buồn tẻ. Bây giờ đã khuya và em muốn về phòng ngủ.

“Phùng Nghiêu.”

Giọng của Mộ Thiên Tầm trầm đục, ám mùi tình dục nồng nàn. Sao em không phát hiện ra được? Nhưng em vẫn đứng đó bất động và không nói một lời?

Hắn muốn lên giường với em. Em có quyền từ chối không? Câu trả lời là không. Kẻ quyền thế như Mộ Thiên Tầm sẽ không cho em an ổn bước ra khỏi đây nếu em không cho hắn câu trả lời mà hắn muốn.

Cốc cốc….



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play