Lạc Trạch theo thói quen đi vào quán cà phê. Dẫu lần trước bị Phùng Nghiêu từ chối nhưng gã vẫn không hết hy vọng. Sâu trong tâm khảm và có chút sự hơn thua của một thằng đàn ông, gã tin rằng mình có thể khiến em rung động và thay thế cái tên chết tiệt nào đó đang ngự trị trái tim em. Lạc Trạch cũng chả phải kẻ sẽ thật lòng, gã chỉ đang chơi đùa. Phùng Nghiêu chẳng qua hợp ý gã và cái cách em nhớ nhung say mê tên kia khiến gã có chút hưng phấn.
Cảm giác chinh phục một ngọn núi cao và khó chính là hứng thú như thế với một kẻ leo núi. Lạc Trạch chỉ là kẻ trăng hoa và biết sao được gã khao khát có được em.
Giây phút Lạc Trạch và Mộ Thiên Tầm đối mắt với nhau, Phùng Nghiêu cảm thấy tuyết ngoài kia cũng không lạnh lẽo bằng cái không khí trong quán lúc này. Cả hai không hề quen biết gì nhau nhưng lại mang trong mình tâm thế của kẻ sẵn sàng lao lên cấu xé kẻ địch. Mà chiến lợi phẩm chính là Phùng Nghiêu.
Nghe cứ như câu chuyện cổ tích khi một nàng công chúa xinh đẹp được các hoàng tử tranh giành vậy. Nhưng Phùng Nghiêu lại không mấy cảm kích. Em thừa nhận bản thân mình cũng từng muốn trở thành công chúa, khi em nhìn thấy Mộ Thiên Tầm đẹp trai sáng lạn trong bộ vest sang trọng hệt như một vị hoàng tử. Chỉ tiếc là em không phải công chúa, em chỉ là một tên hầu theo khía cạnh nào đó. Và tiếc thay, một kẻ như em lại trót trao trái tim cho một người mà em không bao giờ có thể với tới.
Mộ Thiên Tầm đánh giá Lạc Trạch, cảm giác nguy cơ trào dâng khi hắn nhìn thấy gã trai này trao cho em cái nhìn thân thiện và em cũng rất tự nhiên nhận lấy món bánh ngọt từ trong tay của hắn.
Khinh bỉ?!
Mộ Thiên Tầm rất chi là đánh giá thấp Lạc Trạch, cười nhạo những nỗ lực vô bổ của gã. Hơn ai hết, Mộ Thiên Tầm biết Phùng Nghiêu sẽ chẳng bao giờ quên được mình và dù gã trai này có trăm phương ngàn kế cũng không thể thay đổi được sự thật ấy. Chính tình yêu của Phùng Nghiêu làm Mộ Thiên Tầm tự mãn nhưng cũng chính em làm hắn đau đầu. Mộ Thiên Tầm tự hỏi mình nên giải quyết em theo cách nào. Hắn có nên giết em, sau đó tự vẫn theo, bởi hắn không chịu nổi những dày vò mà em mang lại.
“Rất hân hạnh được làm quen với ngài, tôi là Lạc Trạch, bạn của Phùng Nghiêu.”
Và sau này sẽ là mối quan hệ sâu sắc hơn nữa.
Những điều ấy Lạc Trạch không nói nhưng từ ánh mắt tự tin của gã trai này Mộ Thiên Tầm có thể dễ dàng đọc được. Bây giờ được rút súng ra và cho tên này thăng thiên thì hay biết mấy.
Phùng Nghiêu nhìn tia lửa đạn giữa hai người đàn ông và thái độ chẳng mấy tốt đẹp của họ mà tự nhủ không biết bao giờ bản thân mới có thể thoát ra khỏi đống bùi nhùi này. Em không muốn làm kẻ phân xử, càng không có hứng thú đứng giữa hai người làm vật hiến tế. Em kéo tay áo Lạc Trạch và nói chuyện với gã về một vấn đề nào đó.
Về món bánh mà em làm ngày hôm qua, về chiếc áo mà em thấy trong chợ tuy rẻ nhưng lại rất đẹp, về tiếng nước B em đã nói được chun chút, về Châu Bách Sơn tối ngày rúc đầu vào trong phòng chỉnh chỉnh sửa sửa bức tranh nào đó.
Về những thứ mà Mộ Thiên Tầm không thể nào biết được.
Hắn ghen tị khi nhìn thấy em và tên kia trao đổi với nhau. Hắn không thể khống chế được cơn tức giận khi mà bàn tay dưới bàn đã nắm chặt lại và chỉ chút nữa thôi, hắn rất có thể sẽ đấm vào bộ mặt giả tạo của tên này.
Lạc Trạch đang cười khinh với Mộ Thiên Tầm. Đây là nước ngoài, Mộ gia không thể manh động đến thế. Mộ Thiên Tầm cân chặt răng khi nhìn thấy Phùng Nghiêu cười híp mắt trước câu chuyện cười thiếu muối nhạt nhẽo của Lạc Trạch. Hắn không hiểu sao em có thể cười và nhìn gã kia bằng đôi mắt lấp lánh ánh sao như thế. Đáng lẽ em không nên làm vậy. Nụ cười của em vốn đẹp và nó chỉ nên dành cho hắn mà thôi.
Mà Mộ Thiên Tầm chợt nhận ra bây giờ hắn mới biết em cười đẹp đến thế. Phải chăng trong quá khứ hắn bỏ lỡ quá nhiều điều?! Bỏ lỡ em, bỏ lỡ cả đoạn tình cảm mà hắn từng không ít lần chối bỏ?!
Ánh mắt thất vọng xen lẫn chút xíu tan vỡ ấy của Mộ Thiên Tầm rất nhanh đã bị Phùng Nghiêu bắt lấy. Em hơi hối hận vì đã kéo Lạc Trạch vào chuyện này. Em liệu có khiến Mộ Thiên Tầm tổn thương. Em không có chủ đích làm thế?! Em chỉ muốn đẩy hắn ra xa một chút, để tránh hắn tổn thương mà em cũng sẽ không tổn thương nữa.
Suy cho cùng, một ngăn trong trái tim của Phùng Nghiêu vẫn luôn lo lắng cho Mộ Thiên Tầm, như một bản năng của em. Em khẽ thở dài, xoa xoa hai đầu mày của mình.
“Mộ thiếu đến đây chắc là bận công chuyện nhỉ?!”
Câu hỏi em hắn chẳng muốn trả lời. Hắn chỉ muốn cho em thấy bộ dáng tủi thân của mình.
Lạc Trạch thì có chút hụt hẫng không vui. Gã nhận ra bằng cách này hay cách khác thì Mộ Thiên Tầm vẫn cứ chen chân vào câu chuyện của họ. Và hắn so với gã thì có lợi thế hơn hẳn. Gã hiểu Phùng Nghiêu vẫn còn yêu Mộ Thiên Tầm nhiều lắm. Cái cách em hay nhìn vào nốt ruồi dưới mắt gã cuối cùng gã cũng có lời giải đáp. Không phải vì lý do nào khác, Mộ Thiên Tầm cũng có nốt ruồi ở vị trí y hệt. Em sẽ lảng tránh, rồi len lén nhìn như thể tìm chút mong nhớ nào đó say mê.
Gã nhấn nhá, trong họng chỉ có tiếng gầm gừ. Gã không vui, và trong phút chốc gã nắm chặt lấy bàn tay của em.
Phùng Nghiêu giật mình, em muốn rút ra, nhưng không thể nào rút ra được với lực tay quá mạnh mẽ của Lạc Trạch.
Bên kia, Mộ Thiên Tầm cũng không chút vui vẻ nào, hay nói đúng hơn hắn đang điên tiết lên, chỉ trong phút chốc hắn đã nghĩ ra hơn hai trăm cách giết chết Lạc Trạch trước mặt và giam cầm Phùng Nghiêu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT