Khi Châu Bách Sơn thưởng thức bữa sáng thì anh trai y đi vào. Sự thật là y không ưa người anh này chút nào cho nên thái độ cực kì khó chịu, thậm chí là y quyết định lơ đẹp đi.
"Sao thế? Mới bao nhiêu lâu mà mày quyết định không thèm nhìn mặt tao rồi sao?"
Im lặng.
Châu Bách Chi cũng không để ý việc em trai lơ mình. Gã xoay nhẹ con dao găm trong tay, nhìn ngắm nó bằng sự yêu thích khó tả.
Phùng Nghiêu không hiểu lắm mối quan hệ anh em của hai người này. Nhưng em biết Châu Bách Chi thật sự quan tâm em trai mình và nhị thiếu gia cũng không ghét bỏ cậu chủ như trong tưởng tượng.
"Mày về rồi thì sang phía Tây giải quyết công chuyện của đám buôn người ở đó đi."
"Không."
Châu Bách Sơn nhẹ nhàng từ chối anh trai mình, bằng cái giọng điệu lạnh lẽo, không cho phép người khác bắt bẻ.
"Này...mày ăn của nhà này bao nhiêu rồi mà bảo giúp chút chuyện cũng không đồng ý là sao hả!!?"
"Từ năm mười tuổi tôi đã không lấy trợ cấp rồi. Anh cả, còn mấy thứ kia là anh tự nguyện tặng tôi còn gì."
"Tao không quan tâm. Mày phải đi. Nếu không tao sẽ cho người phá phòng tranh của mày."
"Anh dám."
"Mày nghĩ có việc gì mà tao không dám hả!?"
"Anh thử động vào tranh của tôi xem!?"
Hai cậu chủ bắt đầu cãi vã. Phùng Nghiêu từ dưới bếp chạy lên nhà ăn thì đã thấy cậu cả muốn dùng dao phóng cậu hai còn cậu hai chỉ hận không thể dùng cái muỗng trong tay gõ lên đầu cậu cả.
"Nhị thiếu gia, hay để tôi đổi tô mới cho ngài nhé!?"
Phùng Nghiêu vẫn còn nhớ Châu Bách Sơn thích ăn các món ăn nóng. Em lên tiếng để cả hai có thể thoát khỏi cuộc cãi vã này, và tốt nhất là tránh xung đột để không gõ đầu nhau.
"Mày nói xem ai đúng?"
"Cậu nói đi tôi đúng hay gã đúng?"
Phùng Nghiêu bối rối. Em không ngờ bản thân mình lại bị cuốn vào cuộc cãi vã trẻ con này. Tất nhiên em không thể trực tiếp đứng ra bên vực bên nào nếu không muốn vấn đề tiếp tục theo cách nóng hơn.
"Dạ...tôi không biết ạ."
Câu trả lời của em chẳng thể nào làm hài lòng cả hai vị thiếu gia cao cao tại thượng. Châu Bách Chi sa sầm nét mặt, hầm hừ.
"Nếu là thằng chó đó thì mày sẽ nói nó đúng nhỉ!?"
Thân là một cậu chủ, Châu Bách Chi rất không thích việc Phùng Nghiêu si mê Mộ Thiên Tầm. Gã không ghen tị, gã chỉ thấy thằng khốn Mộ Thiên Tầm không phải người tốt để em gửi gắm suốt đời. Tất nhiên Phùng Nghiêu biết điều đó quá rõ. Em thậm chí còn không có ý định dài lâu hay là xây đắp lâu đài tình ái với hắn.
Châu Bách Sơn nhanh chóng nắm bắt được mấu chốt. Trong hai năm y xa nhà, dường như có gì đó không hay lắm xảy ra.
"Phùng Nghiêu có người yêu sao?"
Phùng Nghiêu vội lắc đầu. Nếu nói đây là quan hệ yêu đương, em thấy rất nực cười. Tình yêu vốn là thứ đẹp đẽ, như cách cha em yêu mẹ em. Nó hoàn toàn khác với tình yêu một phía trong mối quan hệ của em và Mộ Thiên Tầm. Vốn dĩ có em yêu hắn mà thôi, hắn không yêu em.
Dẫu cho Mộ Thiên Tầm vẫn hay nói rằng hắn rất yêu em, hay đại loại em là duy nhất gì đó..nhưng em biết đó chỉ là lời nói trong cơn kích tình mà thôi. Hắn ta sẽ vừa đưa đẩy trong cơ thể em vừa nói những lời dâm đãng xen kẽ cả những lời yêu. Lời yêu là thứ mà Phùng Nghiêu rất thích nghe. Nhưng nó có mấy phần thật lòng khi thốt ra từ miệng Mộ Thiên Tầm thì em không biết.
"Mộ Thiên Tầm!?"
Hiển nhiên là Châu Bách Sơn không thích suy đoán này của mình chút nào. Nhưng nhìn cái nhướn mày của anh trai, y biết là mình đoán đúng. Điểm chung duy nhất của hai anh em ngoài dòng máu ra có lẽ là sự ghét bỏ Mộ Thiên Tầm. Khác với kiểu ghét bỏ của anh trai, Châu Bách Sơn ghét Mộ Thiên Tầm theo kiểu hận không thể tránh xa ngàn dặm như gặp phải ôn dịch.
"Cậu điên hay gì mà đâm đầu vào thằng khốn đó?"
"Không phải ạ. Không phải người yêu. Chỉ là...chỉ là...gặp dịp thì chơi...."
Phùng Nghiêu không tin được rằng mình có thể nói ra được lý do tréo ngoe đó. Ngoài em ra thì không ai tin tưởng cả. Hai gã gia chủ nhìn em chằm chằm, đợi một lời giải thích nào đó có lý hơn. Nhưng Phùng Nghiêu chỉ yên lặng cúi đầu. Đó là dấu hiệu cho thấy em không muốn hai người can thiệp sâu nữa.
Châu Bách Sơn cực kì tức giận trước sự ngu xuẩn này của em. Y đập mạnh chiếc muỗng xuống bàn, sau đó đi về phòng. Châu Bách Chi thì nhìn em rồi thở dài.
Phùng Nghiêu biết mình đã làm các cậu chủ thất vọng. Với thân phận của em, từ nhỏ đến lớn có thể được gần gũi và được các cậu chủ quan tâm đã là điều hết sức may mắn. Em cũng muốn nghe lời bọn họ, nhưng vốn dĩ trên đời này đâu phải thứ gì muốn là được hết đâu.
Phùng Nghiêu lặng lẽ nhìn bức ảnh em cất sâu trong tủ. Đây là tấm ảnh hiếm hoi em chụp trộm Mộ Thiên Tầm. Có thể hắn biết nhưng vẫn ngầm đồng ý cho em giữ nó. Em vuốt ve khuôn mặt điển trai góc cạnh trên tấm ảnh, trong lòng lại tràn đầy ngổn ngang. Em biết mình đã làm nhiều người thất vọng.
Làm hai cậu chủ, những người đáng lẽ em phải dành cả đời tôn kính thất vọng khi lựa chọn trao trái tim cho người mà họ căm thù, đặc biệt khi người đó còn không đối xử tốt với em.
Làm chính bản thân em thất vọng khi buông bỏ không thành. Dù đã rất quyết tâm, nhưng hình ảnh Mộ Thiên Tầm với trái tim rỉ máu vẫn làm em đớn đau. Em không thể bỏ mặc hắn ở nơi địa ngục đầy đoạ đày đó. Nhưng em cũng không thể cứu vớt hắn nên chỉ đành cùng hắn chịu tổn thương.
Có lẽ vì thế nên em vẫn làm Mộ Thiên Tầm thất vọng. Hắn muốn tình yêu vô điều kiện từ em, mà em lại ích kỉ không muốn cho nhiều đến thế. Suy cho cùng em cũng là con người có da có thịt, có xương có máu, em cũng cần được người mình yêu yêu thương. Em cũng chỉ là con người bình thường mà thôi. Cho nên em mới bảo là em không theo đuổi hắn nữa, em nói dối đó, mà cũng là thật lòng.