Xuống đến phòng luyện tập, cửa vừa mở ra mọi người trong đó đều quay sang nhìn cô, Tự Uyên đảo mắt một lượt toàn những gương mặt mới.
Khóe miệng cô nhấc lên rồi tiến vào, tiếng xì xầm to nhỏ vang lên, họ đang thắc mắc cô là ai? chức vụ gì? có mạnh không? và nhiều câu hỏi khác.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Lie. Rất vui được gặp các bạn”
Tự Uyên đặt tay lên một khẩu súng tầm xa gần đó, quay sang nói với họ. Tiếp theo, cô đưa tầm ngắm của khẩu súng vào hồng tâm sau đó chẳng chút do dự mà nổ súng.
Pằng!
Tiếng súng chói tai và màn giới thiệu lúc nãy khiến mọi người xịt keo cứng ngắc, như sét đánh qua tai “Lie?..???”
Tự Uyên cất súng lại vị trí cũ, tạm biệt mọi người và trở về phòng. Hành lang nay vắng người, bốn phía là những bức tường sắt có sọc xanh nhìn rất hiện đại.
Đến trước cửa phòng, cánh cửa đã tự mở ra, một lang khói thuốc xộc thẳng vào mũi cô. nghĩ lại thì căn phòng này đã không có người mấy năm rồi, chắc Lâm Nhất giữ gìn nó lắm.
Mọi thứ trong phòng cũng không thay đổi gì mấy, đồ đạc vẫn ở vị trí ban đầu, một xấp giấy nhiệm vụ, tường treo đầy huy chương và giấy khen thưởng, còn có một tấm hình lưu niệm to. Trong đó có rất nhiều người đứng khom lưng, phía sau là căn cứ “An Ninh Thế Giới” cũ.
Cô đặt tay lên đó, vuốt qua một đường rồi ngồi xuống bàn làm việc. Trên bàn có một tấm bản đồ của thế giới rất lớn do chính tay cô vẽ ra vào hơn 4 năm trước.
Vừa mới về lại căn cưa thì ngày mai đã lên đường đi làm nhiệm vụ rồi. Trong lòng cô vẫn một mực nhớ về anh, dù đã đến với công việc chính của mình, trở lại với thân phận của mình nhưng vẫn không thể nào quên được anh.
Có lẽ, vài ngày nữa anh sẽ hạnh phúc bên người con gái khác. Theo như ước nguyện của gia đình chính là lấy một cô gái môn đăng hộ đối thì Lý Mẫn Nhi có vẽ thích hợp nhất.
Tự Uyên chống tay, đôi mắt từ từ nhắm lại rồi thở dài một hơi. Bỗng có tiếng bước chân đi dần tới, nghe có vẽ vội vã. Cô vẫn thản nhiên vì đã nhận ra đó là ai.
“Bộ anh đi ăn cướp hay sao hả? Chuyện gì đến rồi thì nó cũng sẽ đến thôi, có gì mà phải gấp gáp như vậy”
“Trời ơi, bà cố nội của tôi ơi. Giờ vẫn còn ngồi ung dung như vậy à? Mai lên đường rồi sao vẫn chưa chuẩn bị cái gì” Lâm Nhất mất kiên nhẫn ngồi xuống ghế.
Cô nhún vai:“Có gì quan trọng đâu mà chuẩn bị, cứ có cái xác mà vác đi là được rồi. Già rồi mà hay đòi hỏi quá à”
“Đừng có soi mói!!” Lâm Nhất lớn giọng rồi lại hai xuống:“Nghe bảo lúc nãy em vừa mới xuống phòng luyện tập, thấy thế nào? Đám mới tới nhìn có ổn không?”
“Aiyah Đại ca à. Đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong chứ. Để mai coi thử xem tên nào được thì bắt vào đội tinh nhuệ để huấn luyện thôi. Có gì đâu”.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
“Đấy, đấy. Chẳng tính toán gì trước. Thôi tôi đi đây, có gì mai chúng ta gặp lại”
“Ok. Bye”
Lâm Nhất đi ra, cô nhìn theo rồi bất giác mỉm cười:“Hazz… rốt cuộc thì lúc nào anh mới có vợ để em đi ăn sướng đây hả?”
[…]
Sáng ngày hôm sau, mọi người đã thu dọn đồ đạc và lên trực thăng để đến địa điểm đã đóng dấu ở trên bản đồ. Là trại căn cứ tạm thời của đội ta.
Lần này đi cử tổng cộng 5 trực thăng và 25 sát thủ và đặc viên khác có cả cô và Lâm Nhất.
Cấp trên đã bàn giao, chiến đấu hết mình, hạn chế thương vong nhất có thể. Nhưng lần này lại có Lie nên mọi người nhất quyết đánh 1 trận dành chiến thắng.
Ý chí sôi sục trong lòng mọi người, cô cũng bất lực. Không biết đội quân thù kia có phải dạng tầm thường không nữa. Không thể khinh địch được.
Trực thăng hạ xuống một khoảng đất trống, phía trước mặt là một căn cứ tạm thời được xây dựng trước. Mọi người đi vào và sắp xếp đồ đạc.
Lâm Nhất cử 2 người ra bên ngoài canh gác, còn lại ở bên trong bàn kế sách tối nay sẽ tấn công vào đâu của quân địch trước.
Nếu đánh đại thì chắc chắn bên ta sẽ thất thế, chọn địa điểm sát với quân địch quá thì nhiều người sẽ chạy ra, bên ta thiệt hại. Vậy nên cứ đánh vào phía vòng ngoài trước sau đó phục kích bắt lấy chủ mưu. Đe dọa chúng, nếu chúng đồng ý hòa giải thì chúng ta sẽ thả đi và hạn chết thương vong. Nếu không đồng ý thì cứ thẳng tay đưa hắn quy về tổ tiên.
Mọi người đều đồng ý nhưng cô vẫn trầm ngâm khiến họ mong chờ. Cô bảo “Trước hết khoan đã manh động, chúng ta nên thăm dò đối phương trước, lỡ đâu bọn chúng mạnh hơn ta nghĩ và tên cầm đầu không phải dạng vừa thì sao. Mai cứ cử người cải trang đi vào thành phố coi thử đi”
“Ồ, vậy cứ thống nhất ý kiến của Lie đi. Thăm dò thử xem nếu được thì tối mai hành động, vậy cũng coi như là kế sách hoàn hảo, đồng thời có thể tìm ra vài lối thoát nếu tình huống nguy cấp quá”
“Suỵt! Chúng ta là An Ninh Thế Giới. Một khi đã ra tay thì phải thắng ngay từ trận đầu để lấy uy. Phải thật suy nghĩ kĩ càng trước khi hành động mọi người rõ chưa”
“Rõ”
“Rồi! Nghỉ khỏe. Tôi đói rồi”