Đàm Thiếu Tông mở mắt vào đúng bảy rưỡi sáng. Nắng sớm mờ mờ yếu ớt chiếu vào phòng, còn chói mắt hơn nữa chính là ánh đèn trần.
Đàm Thiếu Tông không nhớ đây là lần thứ mấy anh quên tắt đèn trước khi đi ngủ. Khoảnh khắc ánh sáng chói lóa tấn công trước khi kịp tỉnh táo hoàn toàn ngày ngày nhắc nhở anh một điều: hậu quả thực sự của ly hôn là đánh mất người bạn cùng phòng giúp ta tắt đèn.
Hôm nay Đàm Thiếu Tông dậy sớm hơn ngày thường, đủ thời gian nằm dài trên giường thư giãn. Đàm Thiếu Tông nhìn chằm chằm bóng đèn trên trần, anh nhớ lúc còn nhỏ từng đọc một bài báo phổ cập khoa học lắt léo viết rằng ngủ trong ánh đèn sáng sẽ gia tăng nguy cơ mắc bệnh bạch cầu.
Đàm Thiếu Tông vớ vẩn đặt giả thiết, giả sử thực sự có người chứng minh được mối liên hệ chặt chẽ giữa chuyện ngủ bật đèn và bệnh bạch cầu, thì việc anh và Kỷ Ức Dương ly hôn là phi vụ mua bán lỗ nặng – tuy anh đã nhận được khoản tiền lớn và cai thuốc, nhưng lại có nguy cơ cao mắc bệnh nan y vì không ai tắt đèn hộ.
Một tiếng sau, trên đường đến tập đoàn nhà họ Kỷ, Đàm Thiếu Tông vẫn còn nhớ đến lời khuyên sức khỏe ấy, tuy biết nó không đáng tin nhưng anh vẫn mượn chuyện này bịa đặt với Kim Khiết – người từng tuyên bố theo đuổi chủ nghĩa độc thân sau khi bạn trai cũ ngoại tình vào năm ngoái: “Vậy nên cô đừng mất niềm tin vào tình yêu, yêu đương giúp người ta sống lâu hơn đó, vì cô sẽ có người tắt đèn hộ mà.”
Kim Khiết cắt ngang anh: “Bây giờ nhà thông minh có thể tự tắt đèn đúng giờ.”
Trợ lý nhiếp ảnh và chuyên viên trang điểm ngồi trong xe đều bật cười, Kim Khiết nói tiếp: “Anh đừng căng thẳng.”
“Sao cô biết anh căng thẳng?” Đàm Thiếu Tông hỏi.
“Trước khi chụp anh càng căng thẳng càng hay nói mấy chuyện cười nhàm chán, nói xong chính anh còn cười không nổi.”
Đàm Thiếu Tông không phản bác, Kim Khiết chừa mặt mũi cho anh nên không nói nữa, lúc chờ đèn đỏ cô lấy một viên kẹo nhỏ trong túi áo khoác đưa cho Đàm Thiếu Tông: “Hôm nay tuyệt đối đừng hút thuốc lại đấy.”
Kim Khiết biết Đàm Thiếu Tông đã hạ quyết tâm bỏ thuốc, ngày nào cũng tìm cờ hội chia đồ ăn vặt cho anh, cô cho rằng đồ ăn có thể giúp phân tán sự chú ý khi anh thèm thuốc. Đàm Thiếu Tông luôn cố giải thích anh không đến nỗi nghiện thuốc, lúc nào cũng cất hết đồ ăn vặt vào ngăn kéo.
Người phụ trách hoạt động chụp ảnh của tập đoàn đã chờ sẵn trước cửa tòa nhà, Kim Khiết từng liên lạc với anh ta qua email, lúc bắt tay cô gọi anh ta là ngài Mạnh, anh ta xua xua tay nói mọi người cứ gọi Tiểu Mạnh là được. Anh ta nói chuyện rất hòa nhã, gương mặt luôn tươi cười, vừa dẫn họ tới phòng họp được bố trí thành địa điểm chụp ảnh tạm thời vừa khen ngợi trình độ nhiếp ảnh của Đàm Thiếu Tông, cảm thán rằng may nhờ mối quan hệ cá nhân đó nên lần này mới mời được anh chụp ảnh các giám đốc và lãnh đạo cấp cao.
Đàm Thiếu Tông ác ý thầm sửa lại trong lòng: mối quan hệ ly dị.
Quản lý cấp cao của tập đoàn nhà họ Kỷ toàn là những người bận rộn, dù đã đến giờ chuẩn bị trang điểm hẹn trước nhưng vẫn chẳng có ai tới. Tiểu Mạnh vẫn luôn cầm điện thoại liên lạc với các trợ lý và thư ký, gọi xong đủ một vòng mới ngượng ngùng nói với Đàm Thiếu Tông: “Thật là ngại quá, chắc phải 40 phút nữa mới đông đủ được, tôi sẽ lên tầng gõ cửa từng phòng gọi họ xuống. Nếu không muốn chờ ở đây mọi người có thể tới quán cà phê ở tầng 25, mang theo thẻ khách là được gọi món miễn phí, đồ ăn đồ uống đều không rất ngon.”
Đàm Thiếu Tông đã quen với việc khách hàng đến muộn vì các thể loại lý do, có khi còn phải đổi ngày chụp, chờ 40 phút chỉ là chuyện nhỏ. Trợ lý nhiếp ảnh và chuyên viên trang điểm đi mua cà phê trước, Đàm Thiếu Tông và Kim Khiết chờ tại chỗ theo phép lịch sự. 15 phút sau, Kim Khiết nhận được tin nhắn của Tiểu Mạnh nói e rằng trong vòng 20 phút tới sẽ không có ai đến, Kim Khiết ngáp mấy cái, khuyên Đàm Thiếu Tông: “Đi thôi, mua cốc cà phê, phòng khi phải chờ đến tối.”
Đàm Thiếu Tông không thích cà phê, hơn nữa dạo này chất lượng giấc ngủ không tệ, đi theo Kim Khiết chỉ để giết thời gian. Anh ngồi ở một bàn trống chờ Kim Khiết, chán nản ngẩng đầu nghiên cứu đèn treo trên trần, nửa phút sau dời mắt thấy Kim Khiết xếp cuối hàng đang vẫy vẫy tay gọi anh lại gần.
Đàm Thiếu Tông đứng sau Kim Khiết, Khim Khiết quay người nhỏ giọng nói với vẻ mặt lén lút: “Bàn hướng 10 giờ đang nói chuyện về Kỷ Ức Dương.”
Người ngồi bàn đó là hai quý cô, bàn gần quầy chọn món, họ không khống chế âm lượng nên nếu tập trung có thể nghe hiểu 80% nội dung câu chuyện. Kim Khiết trổ tài khôn vặt, để có thể đứng lại lắng nghe trong chốc lát, cô còn chọn giúp Đàm Thiếu Tông một cốc cà phê.
Thực ra họ đang bàn về chuyện của Hựu Chỉ cách đây không lâu, nhưng họ nói chi tiết hơn báo chí đưa tin ở chỗ việc này khiến Kỷ Chính Huân rất không yên tâm với sự nghiệp riêng của con trai, mà Kỷ Ức Dương cũng chịu tổn thất nặng nề, nên hai bố con đã đi tới thống nhất chung là chính thức đưa vấn đề kế vị lên bàn hội nghị.
Đàm Thiếu Tông sợ người khác nhận ra nên cứ cúi đầu suốt, cũng may hai quý cô mải mê trò chuyện không hề nhìn sang phía họ. Kim Khiết cũng rất yên lặng, cô cầm cà phê vào thang máy mới hỏi Đàm Thiếu Tông: “Họ nói thật không? Sao em thấy là thật nhỉ, nếu không sao họ dám thảo luận công khai ở công ty vậy chứ. Nếu ngài Kỷ tiếp quản tập đoàn thì giá trị con người anh cũng tăng theo đúng không?”
Đàm Thiếu Tông không trả lời, hỏi ngược lại cô: “Trước khi cô gọi anh qua thì họ nói gì?”
“Trước đó? Ừm, cũng không có gì đặc biệt,” Kim Khiết trả lời, “Nói Kỷ con đẹp hơn Kỷ cha.”
Họ quay lại phòng họp nhưng vẫn chỉ có những người đi cùng Đàm Thiếu Tông. Hai trợ lý nhiếp ảnh cẩn thận sắp đặt máy ảnh và đo ánh sáng, Đàm Thiếu Tông nhắc lại các lưu ý từng nói trên xe một lần: “Lát nữa nhớ chú ý ánh sáng nhé, đường nét gương mặt người bình thường không sắc sảo như nghệ sĩ, tuyệt đối không được xử lý như ngày thường.” Nói xong anh chuyển sang hai cô em trang điểm: “Có thể trang điểm mạnh tay hơn ngày thường một chút, vấn đề lớn nhất thường gặp khi chụp ảnh cho người trung tuổi là đường viền hàm dưới không rõ nét, khi đã có lớp nền trang điểm tốt thì việc chỉnh sửa sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. “
Anh còn chưa giảng giải xong đã có tiếng Tiểu Mạnh vọng vào từ ngoài cửa: “Thầy Đàm, sếp Kỷ đến rồi.”
Đàm Thiếu Tông đang định quay lại chào bác, nào ngờ người bước vào đầu tiên lại là con trai bác.
Anh hoàn toàn không biết hôm nay có Kỷ Ức Dương.
Đề xuất dự án Kim Khiết đưa anh có đính kèm danh sách những người tham gia chụp và ảnh của họ để Đàm Thiếu Tông tham khảo chuẩn bị. Kỷ Ức Dương có chức vụ trong ban giám đốc nhưng không có tên trong danh sách, Đàm Thiếu Tông chỉ nghĩ y nằm trong nhóm người vắng mặt cần ghép mặt vào ảnh chung. Anh sẵn sàng nhận dự án này vì cảm thấy cần cân nhắc đến mặt mũi của Kỷ Chính Huân khi chưa có ai biết họ đã ly hôn.
Đàm Thiếu Tông luôn mất tập trung vào thời khắc mấu chốt, hai mắt anh khóa chặt trên người Kỷ Ức Dương nhưng trong đầu toàn là suy nghĩ không quan trọng. Anh nghĩ lát nữa chụp xong phải phản hồi với Tiểu Mạnh về kế hoạch dự án thiếu chính xác làm anh không hề chuẩn bị gì cả. Hơn nữa đường nét gương mặt Kỷ Ức Dương rất sắc sảo, mọi lưu ý anh vừa nhắc nhở trợ lý và chuyên viên trang điểm đều không dùng được nữa.
Một khoảng thời gian đã trôi qua kể từ khi họ chia tay ở New York, mấy ngày nhiệt độ cao gần đây đã chính thức công bố chuyển mùa, quần áo Kỷ Ức Dương mỏng hơn lúc ấy rất nhiều. Tiểu thuyết hư cấu rất ưa miêu tả kỹ càng khoảnh khắc đoàn tụ nhưng Đàm Thiếu Tông không có cảm xúc gì đặc biệt, thậm chí anh hoàn toàn không có cảm giác rằng mình rời xa Kỷ Ức Dương đã lâu – báo chí luôn cập nhật tình hình mới nhất của Kỷ Ức Dương, hay khoảnh khắc thức dậy nhận ra quên tắt đèn Đàm Thiếu Tông cũng nhớ tới Kỷ Ức Dương.
Thế nhưng dịp này không giống những lần Kỷ Ức Dương trở về nhà sau nửa tháng đi công tác, tình trạng hôn nhân đã khác, vậy mà họ phải giả vờ như tất cả vẫn bình thường.
Đàm Thiếu Tông vốn cho rằng anh làm được. Đàm Thiếu Tông có thể hùng hồn nói với Ngô Xuyên và Đồ Tô rằng anh đã rút kinh nghiệm xương máu, khắc sâu ghi nhớ, kiểm điểm và tổng kết toàn diện mối tình này. Anh tuyên bố rằng anh sẽ coi Kỷ Ức Dương hiện tại như một phiên bản hoàn toàn mới, nếu gặp lại chắc chắn anh sẽ cư xử bình tĩnh phóng khoáng, gặp nhau cười nụ hết oan cừu*, huống chi trước kia họ cũng không thực sự có ân oán hận thù gì.
Nhưng xem ra hiện tại không dễ dàng như tưởng tượng, Kỷ Ức Dương 1.0 đã âm thầm gửi cho Đàm Thiếu Tông tình cảm quá nặng, trong thời gian ngắn Đàm Thiếu Tông phải đón nhận hết thảy tâm sự của Kỷ Ức Dương, vậy nên dù là New York hay bây giờ anh đều cảm thấy xấu hổ không biết làm sao cho phải.
Nhịp tim Đàm Thiếu Tông tự động tăng tốc, ba chữ “Kỷ Ức Dương” nghẹn trong cổ họng, người ấy đã đi đến trước mặt nhưng anh vẫn không nói nên lời, cứ như thể ai đó đã phù phép cố định lên anh, lòng anh chợt hồi hộp như vừa quay lại thời học sinh gặp giáo viên toán yêu cầu kiểm tra đột xuất.
Kỷ Ức Dương cũng lộ vẻ ngạc nhiên nhưng y nhanh chóng kiềm chế lại, gương mặt trông còn bình tĩnh hơn Đàm Thiếu Tông. Kỷ Chính Huân đi cùng y chủ động chào Đàm Thiếu Tông trước: “Bác chỉ đùa chút thôi, không ngờ họ mời cháu tới thật.”
Về lý thì Kỷ Chính Huân không cần phải hỏi đến chuyện nhỏ như mời nhiếp ảnh gia nào chụp hình, nhưng trùng hợp là mấy tuần trước bộ phận hành chính đến xác nhận lịch trình với thư ký của Kỷ Chính Huân đúng lúc Kỷ Chính Huân tìm thư ký để kiểm tra lịch khám sức khỏe. Nghe chuyện chụp ảnh cho báo cáo thường niên, ông vui đùa một câu: “Cần tìm nhiếp ảnh gia à? Vừa hay thông gia nhà tôi có một vị.”
Kỷ Chính Huân thực sự chỉ thuận miệng nói vậy, nhưng cấp dưới lại nghiêm túc chấp hành chỉ thị, cẩn thận gửi email, thế là Đàm Thiếu Tông đồng ý.
Đàm Thiếu Tông và Kỷ Chính Huân vốn không thân thiết lắm, trước mặt người khác, anh mỉm cười đáp một câu không thân không sơ: “Đây là vinh dự của cháu.”
“Trước mặt người nhà không cần khiêm tốn như vậy,” Kỷ Chính Huân xua xua tay, thể hiện tình cảm gia đình hoà thuận là thói quen nhiều năm của ông, ông nói chuyện với Đàm Thiếu Tông bằng ngữ điệu thân thiết hơn thường ngày rất nhiều: “Ở nhà cô Sầm của cháu khen cháu chụp ảnh đẹp không biết bao nhiêu lần, tình cờ sáng nay Ức Dương đưa bác đi khám sức khỏe, đã đến đây thì tất nhiên phải chụp ảnh chung, nếu có thời gian cháu chụp luôn ảnh đơn cho nó nhé.”
Trông Kỷ Ức Dương còn chân thành hơn cả bố y, nụ cười trên mặt thoạt nhìn vô cùng thật lòng: “Anh không biết hôm nay em tới.”
Giọng điệu Kỷ Ức Dương rất tự nhiên, người nghe không ai nghĩ nhiều, chỉ riêng Đàm Thiếu Tông có tật giật mình – trong hoàn cảnh bình thường, thật vô lý khi hai người cùng thức dậy trên một chiếc giường không biết lịch trình của nhau trong vài giờ tới, vì thế anh nhanh chóng chữa cháy: “Không nói với anh, định tạo cho anh niềm vui bất ngờ.”
Kỷ Ức Dương biết Đàm Thiếu Tông cố tình, thế nên cũng so tài với anh: “Bất ngờ một chút thôi, niềm vui nhiều hơn bất ngờ.”
Cuộc gặp gỡ tình cờ đến thật nhanh, Kỷ Ức Dương đứng ở cửa phòng họp nhìn Đàm Thiếu Tông quay đầu lại, đáy lòng thầm than vận mệnh đã một, hai, ba, ba lần sắp xếp họ vào đoạn cốt truyện tương tự lặp lại.
Lần đầu tiên phần nhiều là cảm giác mới lạ, Kỷ Ức Dương dành cả buổi chiều để làm quen với Đàm Thiếu Tông; lần thứ hai là do tò mò quấy phá, tình cảm trước sau khiến y đồng ý lời đề nghị nực cười sau 10 năm xa cách, sớm chiều ở bên Đàm Thiếu Tông bằng thân phận thân mật nhất; còn khi gặp được Đàm Thiếu Tông trước mắt lúc này, y chỉ thấy mỗi niềm vui. Nếu hôm nay cũng trở thành một nút thắt thời gian quan trọng của họ, Kỷ Ức Dương rất muốn buông tay và chờ xem ý trời sẽ đưa họ đến nơi đâu.
Không biết Kỷ Chính Huân đã rời đi chào hỏi đồng nghiệp từ bao giờ, nhóm người xung quanh cũng đi theo ông. Đàm Thiếu Tông thở phào nhẹ nhõm, gọi chuyên viên trang điểm đang rảnh rỗi đến trang điểm đơn giản cho Kỷ Ức Dương.
Kỷ Ức Dương không mấy phối hợp với chuyên viên trang điểm, nhất là khi phấn phủ chạm vào mắt, y né tránh rất quyết liệt. Đàm Thiếu Tông ngồi bên cạnh nhìn hai phút rồi đứng dậy vỗ nhẹ vai chuyên viên trang điểm: “Để tôi đi.”
Đàm Thiếu Tông nhận bông phấn tiếp tục dặm phấn cho Kỷ Ức Dương. Kỷ Ức Dương nhắm hai mắt, bỗng nhiên nhớ tới tai tiếng cả nam cả nữ của Đàm Thiếu Tông có đến hai phần ba là đối tượng chụp ảnh. Rõ ràng y đã thầm so đo từ lâu và cũng đã tự nhủ rằng đừng so đo, thế nhưng bây giờ y mới cảm nhận được các đối tượng chụp ảnh có thể tiếp xúc gần gũi với Đàm Thiếu Tông tới mức nào. Kỷ Ức Dương không nhịn được hỏi: “Lúc nào cậu cũng tự tay trang điểm cho người mẫu à?”
Đàm Thiếu Tông đã hoàn thành một bước, anh xoay người lấy chiếc gương nhỏ trên bàn, giơ lên cho Kỷ Ức Dương kiểm tra kết quả rồi trả lời: “Lúc còn đi học mới nhận khách thỉnh thoảng tôi cũng trang điểm cho người mẫu để giảm chi phí, từ khi studio thành lập thì anh là người đầu tiên, hoàn toàn là sự thật, tôi không cố tình nói vì có người khác ở đây.”
Hàng lông mày nhăn lại vì không thích mùi mỹ phẩm của Kỷ Ức Dương cuối cùng cũng giãn ra.
Thực ra đánh nền xong cũng không cần làm thêm bước nào khác, lông mày Kỷ Ức Dương đẹp tự nhiên, Đàm Thiếu Tông chỉ định chỉnh sửa đơn giản. Nhìn những sợi lông mày nhỏ vụn rơi xuống mí mắt và hai má Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông không nghĩ nhiều đưa tay phủi phủi.
Lúc đưa tay anh thực sự không nghĩ nhiều nhưng khi cảm nhận mi mắt Kỷ Ức Dương giật giật dưới đầu ngón tay, cổ họng anh bỗng vô cớ khô khốc.
Phản ứng sinh lý nhạy cảm hơn tâm lý.
Khi ở một mình anh không cố tình nghĩ đến, nhưng một khi đã phá vỡ khoảng cách tiếp xúc an toàn, những khoảnh khắc kiều diễm phóng túng trên giường trong quá khứ chợt ùa về. Quan hệ khác biệt, địa điểm khác biệt nhưng xúc cảm trên làn da vẫn quen thuộc bất biến.
Đàm Thiếu Tông bồn chồn, hơi ngả người ra sau cố bình tĩnh lại.
Anh trang điểm cho Kỷ Ức Dương không quá 10 phút mà trán đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, lúc xong việc anh lập tức quay người nghiêm túc thu dọn dụng cụ.
Đàm Thiếu Tông bỗng vô cùng muốn hút thuốc. Rốt cuộc Kim Khiết vẫn nói đúng, dù có nhẫn nhịn đến đâu cũng phải có lúc muốn phá luật. Anh lấy viên kẹo Kim Khiết cho hồi sáng trong túi quần ra, nhanh tay bóc vỏ rồi bỏ vào miệng.
Khi anh quay người lại, Kỷ Ức Dương vẫn ngồi trên ghế như cũ, tuy chỉ trang điểm một chút nhưng mọi ưu điểm trên gương mặt y đã được phóng đại, Đàm Thiếu Tông dùng ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá rằng lát nữa y sẽ vô cùng ăn ảnh.
Phòng họp dần đông người, tuy mọi người rất biết ý cho họ không gian riêng nhưng thỉnh thoảng vẫn không tránh khỏi liếc qua liếc lại. Đàm Thiếu Tông luôn luôn ghi nhớ không được để lộ dấu hiệu hôn nhân tan vỡ trước mặt người ngoài, ngẫm nghĩ rồi cho tay vào túi quần lấy ra một viên kẹo nữa, anh đưa kẹo cho Kỷ Ức Dương, im lặng dùng khẩu hình nhắc nhở y: “Có người nhìn.”
“Thực ra cậu không cần cố tình làm thế,” Kỷ Ức Dương mỉm cười nhận kẹo, phối hợp với Đàm Thiếu Tông nhỏ giọng nói chuyện, “Họ thấy mới lạ nên mới nhìn thôi, điều họ quan tâm hơn cả vẫn là lát nữa đứng đâu chụp ảnh.”
Kỷ Ức Dương bắt chước Đàm Thiếu Tông cất kẹo vào túi quần rồi đứng dậy chào hỏi đồng nghiệp.
Khoảng một tiếng sau buổi chụp ảnh mới chính thức bắt đầu. Từ lúc vào nghề, đây là lần đầu tiên Đàm Thiếu Tông chụp bộ ảnh tập thể quy củ như vậy, anh chỉ có thể điều chỉnh thông số theo kiến thức cơ bản học được ở trường.
Anh kiểm tra ánh sáng trước, khung hình có bảy người, nhưng Đàm Thiếu Tông không biết là do Kỷ Ức Dương quá bắt mắt hay tự anh có lòng riêng mà lần nào điều chỉnh vị trí tấm hắt sáng xong anh cũng nhìn Kỷ Ức Dương đầu tiên để kiểm tra thành quả.
Có tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, quý ngài đứng cạnh Kỷ Chính Huân giơ tay ra hiệu Đàm Thiếu Tông tạm dừng rồi lấy máy nghe điện thoại. Nhóm người xung quanh vừa được Đàm Thiếu Tông chỉnh tư thế nên cứ đứng yên không dám nhúc nhích.
Đàm Thiếu Tông tận dụng thời gian uống một ngụm cà phê, anh lại đặt máy về vị trí cũ, phóng to để kiểm tra từng người xem còn điều gì cần chú ý không, hai bên vai đã bằng nhau chưa, góc mặt quay sang trái hay sang phải sẽ ổn hơn. Đến lượt Kỷ Ức Dương, Đàm Thiếu Tông bất cẩn phóng to hết cỡ, anh có thể nhìn rõ từng lần chớp mắt của Kỷ Ức Dương qua ống kính.
Đàm Thiếu Tông biết bây giờ Kỷ Ức Dương chỉ là đối tượng chụp ảnh phối hợp nhìn thẳng vào ống kính, nhưng tiêu cự đã rút ngắn khoảng cách thực, khiến người ta có ảo giác rằng Kỷ Ức Dương đang đứng ngay trước mặt chăm chú nhìn Đàm Thiếu Tông.
Đàm Thiếu Tông thấy dáng vẻ này của Kỷ Ức Dương rất mới lạ. Trong đời sống hôn nhân họ ít có cơ hội mặt đối mặt gần gũi như vậy, lúc ở trên giường thân thể cận kề ý loạn tình mê cũng chẳng có tâm trí nào mà nín thở tập trung ngắm nhìn gương mặt đối phương.
Nhịp tim Đàm Thiếu Tông lại hỗn loạn. Anh miễn cưỡng đổ lỗi cho cà phê là đầu sỏ gây tội, lát nữa sẽ có thêm một chuyện để nói với Tiểu Mạnh, cà phê tự pha của tập đoàn chứa quá nhiều caffein, khiến hệ thần kinh giao cảm* của anh hưng phấn suốt quá trình chụp ảnh.
Sau một hồi vất vả, gần hết giờ ăn trưa công cuộc chụp ảnh mới kết thúc. Kỷ Ức Dương không rời đi luôn, y tìm thấy Đàm Thiếu Tông đang ngồi một mình trước máy tính kiểm tra ảnh gốc: “Buổi chiều tôi có hẹn nên hơi vội, tài xế đến đón tôi đi trước. Tôi nói Sở Tuần ở lại rồi, bao giờ xong việc cậu bảo anh ta đưa về.”
Đàm Thiếu Tông gật gật đầu, không hề phản đối sắp xếp này.
Trước khi chia tay, Kỷ Ức Dương kết thúc bằng lời nói người ta thường dùng để bắt đầu: “Rất vui được gặp cậu.” Y dừng lại một chút rồi học theo Đàm Thiếu Tông nói thêm: “Thật đó.”
Sau khi Kỷ Ức Dương rời đi, Đàm Thiếu Tông ở lại thêm 20 phút để lọc ảnh. Anh không muốn để trợ lý Sở chờ lâu, nói với Kim Khiết và hai trợ lý nhiếp ảnh đang thu dọn đồ đạc: “Xe đang chờ tôi dưới tầng, tôi đi trước, chắc chắn sẽ về studio trước 3 giờ. Mọi người dọn xong thì cứ đi ăn trước, sau đó chúng ta bàn chuyện công việc sau.”
Đàm Thiếu Tông hiếm khi có động thái bất thường khi ra ngoài làm việc, anh luôn đi về cùng xe với trợ lý và chuyên viên trang điểm, bởi vậy Kim Khiết nghi hoặc hỏi: “Anh có nhớ là sáng nay đi xe em tới không?”
Đàm Thiếu Tông đáp qua loa: “Có chút việc.”
Đàm Thiếu Tông thực sự có chuyện cần hỏi nên mới dễ dàng đồng ý đề nghị của Kỷ Ức Dương.
Trợ lý Sở chờ Đàm Thiếu Tông ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Lên xe Đàm Thiếu Tông không nói gì, mặt anh cũng không có biểu cảm gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu coi như chào hỏi. Từ lúc quen biết đến giờ trợ lý Sở chưa bao giờ thấy anh nghiêm túc đến vậy, tâm tình vốn thả lỏng chợt trở nên căng thẳng. Là một trợ lý, anh ta đã rèn luyện ra bản lĩnh nhìn mặt đoán ý, đoán được quá nửa là Đàm Thiếu Tông có chuyện muốn nói, trợ lý Sở nhanh chóng đưa tay tắt nhạc rồi đẩy cần gạt số về chỗ cũ.
Bầu không khí yên tĩnh lại, Đàm Thiếu Tông nhanh chóng vào chủ đề chính: “Có phải chuyện của Hựu Chỉ phức tạp hơn trên tin tức không?”
Trợ lý Sở vừa nghe đã thấy kỳ lạ, một trợ lý như anh ta chưa chắc đã nắm rõ toàn cảnh, chắc chắn hỏi Kỷ Ức Dương sẽ rõ tình hình thực tế hơn. Nhưng trợ lý Sở nhanh chóng tự tìm ra lời giải thích cho nghi hoặc của bản thân, có lẽ về nhà sếp Kỷ chỉ kể chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu, Đàm Thiếu Tông quan tâm lo lắng nên mới hỏi thăm sau lưng.
Trợ lý Sở thấy mình đang ở vị trí rất khó xử, anh ta không biết Kỷ Ức Dương đã nói cho Đàm Thiếu Tông đến đâu, dù nói ít hay nhiều cũng có khả năng mắc sai lầm.
Thấy anh ta do dự, Đàm Thiếu Tông nói tiếp: “Anh cứ nói thật.”
Đàm Thiếu Tông không ép buộc cũng không dụ dỗ, nhưng một khi một người luôn hiền hòa chợt trở nên nghiêm túc sẽ mang lại cảm giác áp bức rõ ràng.
Trợ lý Sở đấu tranh tư tưởng một lát rồi bày tỏ suy nghĩ thực sự khi quan sát công việc gần đây của Kỷ Ức Dương: “Chưa chắc sếp Kỷ đã nói tình hình thật cho tôi. Nhưng tôi nghĩ nếu tin tức không đáng tin thì ta có thể nhìn vào giá cổ phiếu, các nhà đầu tư phản hồi rất trực tiếp. So sánh với ồn ào lúc trước thì đúng là bây giờ tình hình đã được kiểm soát, về cơ bản dư luận cũng lắng xuống, nhưng chưa giải quyết được ngọn nguồn sự việc. Bên kia gửi tổng cộng gần 60 đơn kiện, trước mắt chưa thể tiếp tục sản xuất sản phẩm tranh chấp, và thực chất những ảnh hưởng tiêu cực vẫn đang tiếp diễn.”
Đàm Thiếu Tông nghe xong im lặng không lên tiếng.
Trợ lý Sở luôn giấu trong lòng vài lời không biết nói cùng ai, sự im lặng của Đàm Thiếu Tông khiến anh ta đột nhiên muốn nói chuyện: “Sếp Kỷ thực sự rất vất vả. Ứng phó với truyền thông và nhà đầu tư đã phiền toái lắm rồi, vậy mà anh ấy còn phải đối mặt với nghi ngờ nội bộ nữa, trong công ty có một nhóm người cứ cho rằng sự việc này là do ân oán cá nhân giữa sếp Kỷ và Hạ Nguyên Chính mà ra. Từ tết Âm lịch đi châu Âu đến bây giờ anh ấy luôn làm việc liên tục, chắc chắn ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, anh nhớ đầu tháng anh ấy bị cảm lạnh đến sốt không, ốm suốt mười ngày mới khỏi hẳn, nghỉ ngơi không đủ, hệ miễn dịch không theo kịp. Cấp dưới như chúng tôi đôi khi không tiện vượt quá khuôn phép quan tâm đời sống sinh hoạt của anh ấy, chỉ có thể dựa vào ngài Đàm, lẽ ra lúc ấy anh nên khuyên anh ấy nghỉ ngơi không đi làm.”
Đàm Thiếu Tông vẫn không nói gì, trợ lý Sở ngẫm lại những lời mình vừa mơ màng nói ra, anh ta lo Đàm Thiếu Tông hiểu lầm câu cuối là trách cứ, đang định giải thích bỗng nghe Đàm Thiếu Tông nói một câu khó hiểu: “Biết thế tôi đã không nhắc đến tên anh ấy.”
Cũng may Kỷ Ức Dương bị nhắc tên nãy giờ không hắt xì. Tài xế đã đưa y tới địa điểm gặp mặt – tòa nhà văn phòng cao cấp trên con đường tấc đất tấc vàng, y quen thuộc đến văn phòng luật sư Diệp Sùng Diễn trên tầng 29.
Những lần gặp mặt trước toàn là Diệp Sùng Diễn đến Hựu Chỉ, nhưng lần này Kỷ Ức Dương chủ động nói để y tới. Vừa đóng cửa văn phòng Diệp Sùng Diễn đã trêu chọc y: “Anh đúng là khách ít đến, sao lần này không chê phiền toái?”
Kỷ Ức Dương trả lời: “Không tiện nói chuyện ở công ty.”
Nghe vậy Diệp Sùng Diễn tỉnh táo lại ngay: “Việc riêng à? Đừng bảo anh lại muốn kết hôn nhé?”
Kỷ Ức Dương lười không thèm đùa với anh ta, tóm tắt đơn giản rõ ràng: “Tôi định bán cổ phần Hựu Chỉ.”
“Có chuyện gì vậy? Anh định tiến cử cổ đông mới nhưng không muốn phát hành bổ sung à? Muốn chuyển nhượng nhiều hay ít?”
“Ít nhất là một nửa, nếu đàm phán phù hợp có thể cân nhắc chuyển nhượng nhiều hơn, cũng phải xem đối phương mong muốn thế nào.”
Diệp Sùng Diễn đã rõ ràng: “Vậy không phải có người muốn mua cổ phần của anh, mà là một ngày đi làm tự dưng anh muốn giảm số lượng lớn cổ phần trong tay?”
Kỷ Ức Dương sửa lại cho đúng: “Không phải tự dưng, tôi đã suy nghĩ rất lâu, nếu không đã chẳng đến đây nói với anh.”
Diệp Sùng Diễn vốn tưởng đây chỉ là giao dịch thông thường, nghe đến đó nụ cười trên mặt anh ta chợt biến mất, anh ta chỉ thẳng vào trọng tâm: “Vậy là anh muốn dần dần rút khỏi Hựu Chỉ.”
Kỷ Ức Dương không phủ nhận: “Sớm muốn gì bên bố tôi cũng gọi tôi về, tôi không thích một dạ hai lòng. Tất nhiên sẽ không hoàn toàn tách rời trong thời gian ngắn, dù có chuyển nhượng một nửa cổ phần tôi vẫn còn lợi thế quyền biểu quyết.”
Diệp Sùng Diễn tính toán sơ qua: “Anh có lợi thế 10 phiếu bầu trên mỗi cổ phần, nhưng nếu chuyển nhượng một nửa số cổ phần thì quyền biểu quyết của anh sẽ giảm xuống dưới 50%. Trong trường hợp nảy sinh mâu thuẫn, lỡ như các cổ đông cũ chọn đứng về phía người kia chứ không đứng về phía anh thì tình huống của anh sẽ cực kỳ bị động.”
“Tôi hiểu,” Kỷ Ức Dương nói, y không định giải thích cho Diệp Sùng Diễn biết vì sao y muốn rời đi, chỉ hỏi: “Tôi cần lời khuyên chuyên môn của anh, từ góc độ pháp lý và quy định, thao tác này có trở ngại đáng kể nào không?”
“Tôi phải xem kỹ quy định công ty mới trả lời được, nhưng nếu anh đã hạ quyết tâm thì kiểu gì cũng có cách giải quyết các vấn đề pháp lý. Pháp luật không phiền phức, dư luận mới phiền phức. Đây là tin tức cực kỳ quan trọng với công ty như Hựu Chỉ, chưa kể công chúng còn luôn đặc biệt chú ý đến anh. Tệ hơn nữa là nếu anh không chọn đúng thời cơ thì chắc chắn mọi người sẽ liên tưởng tin tức này với sóng gió vừa qua của Hựu Chỉ, họ sẽ nghĩ anh gặp vấn đề về tài chính hoặc là nghĩ anh đánh mất niềm tin vào triển vọng của công ty, tai tiếng là chuyện xấu không thể tránh khỏi. Rốt cuộc anh nghĩ thế nào vậy? Ly hôn xong mất một nửa tài sản nên anh thiếu tiền, phải tìm cách rút tiền à?”
“Những việc làm thú vị trước kia đã dần dần mang đến giá trị thị trường cho cổ phần hiện tại, bây giờ tôi muốn đổi chúng thành tiền để làm điều gì đó thú vị hơn.” Kỷ Ức Dương nói.
Diệp Sùng Diễn thấy thật khó tin: “Sao anh lại bắt đầu làm mấy việc vô nghĩa vậy? Điều gì đó thú vị hơn là cái gì?”
“Lấy danh nghĩa cá nhân tôi, không cần cân nhắc chịu trách nhiệm trước hội đồng quản trị và các cổ đông, cũng không cần cầm báo cáo tài chính và mô hình lợi nhuận lặp đi lặp lại các cuộc họp thảo luận biểu quyết, tôi dùng tiền của chính tôi đầu tư vào những công ty, dự án, thậm chí là những cá nhân tôi cảm thấy thú vị.” Kỷ Ức Dương nói.
Diệp Sùng Diễn không nói nên lời, anh ta không hiểu, việc Kỷ Ức Dương chuyển một nửa số cổ phần trong tay thành tiền mặt đã rất đáng kinh ngạc rồi, nay y còn định đầu tư theo cách thức nghe có vẻ nguy hiểm và tùy tiện như mua một tờ vé số.
Diệp Sùng Diễn đã hợp tác với Kỷ Ức Dương nhiều năm, trong ấn tượng trước giờ của anh ta, Kỷ Ức Dương luôn luôn trầm ổn và lý trí, là mẫu khách hàng mà luật sư yêu thích. Anh ta hơi sốt ruột nhưng nói chuyện rất thẳng thắn: “Tôi nghe như anh định làm từ thiện, nhưng với khối lượng tài sản của anh thì không đến nỗi phải bán cổ phần mới có tiền làm người tốt việc tốt. Vậy tôi sẽ coi là anh thấy Hựu Chỉ không thú vị, anh không phải nhà sáng lập duy nhất muốn rút lui sau khi khởi nghiệp thành công, anh có thể từ chức và rời vị trí hiện tại, nhưng có nhất thiết phải rút lui triệt để như vậy không? Suy nghĩ của anh hoàn toàn là chủ nghĩa duy tâm*, không thích là không thèm liếc lấy một cái, nói ra có hơi khó nghe chứ như vậy rất ấu trĩ, không giống lời mà một người ở vị trí như anh nên nói.”
Kỷ Ức Dương cũng không tức giận, hôm nay y rất bình tĩnh, Diệp Sùng Diễn nói không nể mặt mà y vẫn có thể nở nụ cười: “Có lẽ là vì từng gặp người thực sự sống tự do, tùy theo lòng mình nên tôi luôn nghĩ bản thân vô cùng thực tế. Nhưng thực ra lúc trước thành lập Hựu Chỉ cũng là vì muốn làm việc thú vị, bạn bè xung quanh đều rất tài giỏi, chúng tôi có thể cùng nhau nghĩ ra vô số dự án thú vị, không cần mặc Âu phục đeo giày da tập trung trong phòng họp, cũng không cần đối mặt với máy quay phỏng vấn và nhà đầu tư, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho thất bại, nhưng không ngờ con đường phát triển thuận lợi đến thế.”
Diệp Sùng Diễn vẫn không bị thuyết phục, anh ta bình tĩnh lại, ý đồ tiếp tục khuyên nhủ Kỷ Ức Dương: “Anh thấy Hựu Chỉ hết thú vị thì rời đi cũng được; anh muốn làm từ thiện giúp đỡ những người trẻ cùng nhau xây dựng sự nghiệp giống anh ngày xưa cũng được; anh không quan tâm đến lợi nhuận, thua lỗ, rủi ro, sẵn sàng ném tiền như ném đá xuống sống cũng được, tôi biết anh có sự tự tin đó. Nhưng đây không phải chuyện của một mình anh. Khi tin tức anh chuyển nhượng cổ phần lan truyền, ít nhất giá cổ phiếu sẽ giảm liên tục trong ba ngày, có khi còn lâu hơn, anh có thể chịu lỗ không có nghĩa là những người đầu tư khác cũng có thể chịu lỗ. Anh định giải thích lý do anh rút tiền thế nào? Lý do của anh tôi nghe còn thấy vớ vẩn, anh nghĩ công chúng có tin không?”
Kỷ Ức Dương không đáp.
Diệp Sùng Diễn cho rằng Kỷ Ức Dương nghe lọt nên mới im lặng tự vấn, nhưng lát sau y lại nói một câu như đánh đố: “Tôi biết, không phải ai cũng có thể tự do thoải mái lãng phí thời gian và công sức vào sách giáo khoa mỹ thuật.”
—————————–
Chú thích:
1) Gặp nhau cười nụ hết oan cừu (Tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu)
Bài: Đề Tháp Tam Nghĩa của Lỗ Tấn
Tháp Tam Nghĩa là tháp chôn di cốt con chim câu ở Tam Nghĩa lý, Hạp Bắc, Thượng Hải, Trung Quốc. Ở Nhật Bản, nhà nông cũng góp sức xây dựng tháp.
“Đạn bom lửa thép bao người chết
Thoi thóp đói mềm một chú câu
May gặp lòng nhân, rời hoả ngục
Được xây ngọn tháp, nhớ Doanh Châu
Chim thiêng tỉnh mộng còn đem đá
Chiến sĩ kiên gan sát cánh nhau
Qua khỏi kiếp ba, huynh đệ mất
Gặp nhau cười nụ hết oan cừu.”
2) Hệ thần kinh giao cảm (SNS): một trong hai bộ phận chính của hệ thần kinh tự chủ (bộ phận còn lại là hệ thần kinh phó giao cảm). Hệ thống thần kinh tự chủ có chức năng điều chỉnh các hành động vô thức của cơ thể. Quá trình chính của hệ thần kinh giao cảm là kích thích cơ thể chiến đấu hoặc phản ứng lại. Đây là hệ thần kinh kích thích cơ thể “kiếm ăn và sinh sản”, sau đó là nghỉ ngơi và tiêu hóa.
3) Chủ nghĩa duy tâm (Idealism): trường phái triết học khẳng định rằng mọi thứ đều tồn tại bên trong tinh thần và thuộc về ý thức. Đây là một cách tiếp cận tới hiểu biết về sự tồn tại, chủ nghĩa duy tâm thường được đặt đối lập với chủ nghĩa duy vật (vật chất là chất cơ bản trong tự nhiên, và tất cả mọi thứ, bao gồm cả trạng thái tinh thần và ý thức đều là kết quả của sự tương tác vật chất).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT