Đêm trước chuyến đi tới Mexico, Mạnh Kính Chiêu vẫn ngủ ở phòng ngủ chính.
Khi đó tôi đang có mang năm tháng.
Có lẽ do chăm sóc kĩ càng, cơ thể vốn tổn thương nghiêm trọng của tôi đã hồi phục hơn phân nửa.
Cơ thể và khuôn mặt đều béo lên, có dáng vẻ một phụ nữ mang thai thực sự.
Những ngày gần đây, tôi có cảm giác Mạnh Kính Chiêu đang chịu dày vò.
Dù sao anh cũng đang độ tuổi thân cường thể tráng.
Mà tôi, dù mang thai, dáng người cũng không hề biến dạng. Ngược lại làn da thủy nhuận, khí sắc cực tốt.
Trong mơ màng, tôi vẫn có thể nghe thấy anh nửa đêm vào phòng tắm.
Cho nên buổi tối hôm đó, khi anh hôn tôi, rồi như thường lệ chúc ngủ ngon.
Tôi đáp lại anh, ôm lấy anh.
Không ai biết.
Tôi thường có một giấc mơ.
Không phải về những tháng ngày vất vả, đau khổ mà là khoảnh khắc gặp anh lần đầu.
Tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng và hét lên cầu cứu anh bằng tiếng Trung.
Anh có khuôn mặt phương Đông tinh tế, xung quanh là vô số người vây quanh.
Trên thực tế, tôi đã không ôm hi vọng. Nhưng anh lại dừng bước chân, nhìn lại tôi đang chật vật vô cùng.
Sau đó quay sang nói với người bên cạnh.
Những người đang kéo tôi lập tức sợ hãi buông tay.
Tôi ôm chặt lấy mình, liều mạng che chắn thân thể dưới lớp quần áo rách nát.
Chiếc áo khoác nam nặng nề rơi xuống vai tôi, che phủ toàn bộ cơ thể. Anh đưa tay về phía tôi, bàn tay thon dài, rắn chắc, trên cổ tay đeo một chuỗi hạt gỗ đàn hương.
Khi đó, tôi nghĩ mình đã gặp một vị thần nhân từ.
- ----------
‘Niệm Niệm, không cần trêu chọc anh.”
Mạnh Kính Chiêu bắt lấy tay tôi.
“Tại sao không”
Anh bất lực cười, hôn lên đầu ngón tay tôi: “Biết rõ còn hỏi”
‘Đã gần năm tháng rồi, bác sĩ nói có thể….”
Tôi chịu đựng sự xấu hổ, can đảm nhìn thẳng vào mắt anh:
‘Hay là anh không muốn?”
“Anh sợ làm thương em và bảo bảo”
Bàn tay anh dừng ở bụng tôi, khẽ thở dài: “Mau đi ngủ, ngoan.”
“Mạnh tiên sinh, bác sĩ nói, chỉ cần không kịch liệt, sẽ không sao.”
Tôi nói xong, anh không đáp lại, nhưng cơ thể trở nên căng thẳng.
Tôi cắn răng, lăn lộn trong vòng tay anh:
“Em tìm trên mạng, như vậy…sẽ không đè đến bụng”
Những nụ hôn nóng bỏng rơi dày đặc lên gáy và vai tôi. Giọng Mạnh Kính Chiêu trở nên khàn khàn:
“Ai dạy em quyến rũ đàn ông như vậy, hử..?”
“Trên mạng có rất nhiều…”
Anh cúi đầu, hôn lên tai tôi thật dịu dàng.
“Hãy nói anh biết, nếu em thấy không thoải mái”
“Nói cho anh biết, anh sẽ dừng lại sao?”
Tôi không biết mình lấy can đảm ở đâu.
Lại càng không biết, bản thân có mặt nghịch ngợm như vậy.
Nhưng sau khi nói xong, tôi co rúm lại hối hận.
Mạnh Kính Chiêu ôm chặt tôi từ phía sau, thì thầm vào tai tôi:
“Sẽ không"
“Nhưng Sơ Niệm…anh sẽ càng ôn nhu”
Chết mất.
Anh đại khái không biết.
Rất sớm phía trước, tôi đã bất tri bất giác sa vào lưới ôn nhu của anh.
- -----------
Tuần thứ hai sau khi Mạnh Kính Chiêu đi, tôi ra cửa giải sầu.
Ngoài ý muốn gặp Giang Nhược.
Nhìn thấy tôi, cô ta thay đổi hoàn toàn thái độ xa cách trước đây.
Nắm tay tôi cầu xin cứu giúp, đưa cô ta về nước.
Tôi lúc này giật mình, Chu Cẩn Nhiên trước đó đã đồng ý với tôi. Hóa ra không phải chỉ là lời nói.
Tuy nhiên, họ hàng của Giang Nhược cũng có chút thế lực. Hắn không bảo vệ được cô ta sao?
Sau lại, A Việt cho tôi biết, Giang Nhược có biểu thúc là Giang Lục Hoa đã bị kết án tử hình.
“Sơ Niệm, tôi van cầu cô…”
Giang Nhược quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân tôi cầu xin.
Tôi cúi đầu nhìn lại.
Giang Lục Hoa đã ngồi tù, cuộc sống của Giang Nhược sao có thể dễ dàng được.
Cô ta bị Chu Cẩn Nhiên bỏ lại nơi xa lạ, giống như tôi lúc đó.
Chỉ tiếc, cô ta không có vận khí tốt như tôi.
Gặp được Mạnh tiên sinh.
A Việt vốn muốn gọi người đuổi cô ta, nhưng tôi vuốt ve bụng.
Giang Nhược tuy đáng trách, nhưng nếu nói đến oán, Chu Cẩn Nhiên mới đáng bị oán hơn cả.
Tôi nên vì đứa nhỏ trong bụng cùng phụ thân nó tích phúc.
Cho dù Mạnh Kính Chiêu lừa dối tôi điều gì, tôi vẫn muốn anh bình an trở về.
Hơn nữa, tôi cũng không muốn trở thành quả phụ.
‘A Việt, gọi điện thoại cho nhà Giang Nhược đi.”
Tôi liếc mắt nhìn Giang Nhược, tinh thần thật sự có chút dị thường.
“Thật sự tiện nghi cho cô ta.”
Tôi cười cười “Không tiện nghi”
Tôi nhẹ nhàng ghé vào tai A Việt nói nhỏ.
Vài ngày sau, người thân Giang Nhược nhận được tin tức của cô ta.
Một ngàn vạn – con gái họ có thể bình an về nước.
Cùng lúc đó, Giang gia cũng biết Chu Cẩn Nhiên đưa Giang Nhược ra nước ngoài.
Giang gia cùng Chu gia nháo lớn, Chu Cẩn Nhiên khó có thể ứng phó được.
Giang Nhược sau khi trở về, Giang gia lấy cớ thanh danh Giang Nhược bị tổn hại, ép Chu Cẩn Nhiên phải cưới.
Nghe nói trong hôn lễ, hai người họ cãi nhau, Chu Cẩn Nhiên lại đánh Giang Nhược.
Nhà họ Giang tự nhiên không thể bỏ qua, hai bên đánh thành một đoàn.
Nghe nói sau khi kết hôn, Chu Cẩn Nhiên thường xuyên đánh Giang Nhược.
Bạch nguyệt quang ngày xưa giờ trở thành người hắn hiện tại thống hận nhất.
Chu Cẩn Nhiên cả ngày say rượu, về nhà là cãi nhau với Giang Nhược.
Đây là chuyện của sau này…mà tôi, không còn quan hệ.
- ------
Khi rời đi, Mạnh Kính Chiêu nói rằng anh ấy chắc chắn sẽ quay lại trước khi tôi sinh.
Tuy nhiên, trước một tuần khi lâm bồn, tôi vẫn chưa nghe tin gì về anh.
Lần cuối tôi nghe tin anh là bảy ngày trước.
Mọi người trong nhà đều lo lắng.
Tôi cũng nghe thấy một vài bình luận không tốt.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi gọi A Việt.
Tra xét toàn bộ người hầu, những người không an phận hãy cho nghỉ việc.
Sau đó đóng chặt cửa không ra.
Ngày thứ ba trước khi sinh con, Mạnh Kính Chiêu vẫn không có tin tức.
A Việt lo lắng, nhất định muốn đi Mexico.
Tôi cũng đang trên bờ vực suy sụp, sắp sinh nhưng ngày một gầy đi.
‘A Việt, cậu đi đi, mặc kệ thế nào, sống hay chết phải cho tôi một câu trả lời chính xác.”
Nhưng A Việt là do Mạnh Kính Chiêu để lại.
Anh xâm nhập hiểm cảnh, nhưng lo lắng tôi nhất.
Vì vậy để lại thuộc hạ đắc lực mà mình tin tưởng nhất trong nhà.
“Nhưng Từ tiểu thư…’A Việt khó xử.
“Không thì tôi đưa tiểu thư về nước trước, chỗ này đã không an toàn.”
Trong lòng hắn, Mạnh Kính Chiêu quan trọng nhất.
Nhưng tôi lại hoài thai đứa nhỏ của Mạnh Kính Chiêu.
Huống hồ, rất lâu không có tin tức anh; kẻ thù của anh đều đang xao động.
Hôm trước, người của A Việt bắt được mấy kẻ lạ mặt mang súng bên ngoài.
‘A Việt, tôi không về nước, tôi cùng đứa nhỏ ở đây chờ anh ấy.”
“Từ tiểu thư…”
“Cậu đi đi, tôi có thể làm được.”
Tối đối với A Việt cười cười, như ngày ấy đối mặt với Chu Cẩn Nhiên vậy.
Cũng vươn tay trước mặt A Việt: “Cậu xem, Từ Sơ Niệm không thể bị đánh bại”
“Cô ấy ăn mọi đau khổ còn không sợ”
A Việt nhìn đôi bàn tay tôi dưỡng rất lâu vẫn không thể hồi phục như cũ, mắt ngấn lệ.
“Tôi không đi. Tôi nghe lời Mạnh tiên sinh, tôi phải bảo vệ tiểu thư cùng đứa bé.”
Tôi muốn thuyết phục cậu ấy đi tìm Mạnh Kính Chiêu.
Có lẽ A Việt có thể hỗ trợ một phần sức lực giúp anh chuyển nguy thành an.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, bụng tôi bỗng co rút đau đớn khiến tôi không thể nói một lời.
Khi sắp ngất vì đau đớn, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm.
Tôi không thể chống giữ đến khi Mạnh Kính Chiêu trở về, không thể chờ đến khi anh ấy ở bên.
Khi rời đi, anh hỏi tôi có sợ không.
Tôi nói tôi không sợ bất cứ điều gì.
Nhưng thực ra tôi rất sợ, sợ đau, sợ khổ, sợ bị đánh, bị mắng, sợ đói, sợ lạnh.
Cũng sợ phải chịu một dao mổ khi sinh đứa nhỏ.
Cho nên, Mạnh Kính Chiêu, nếu anh ở đây thì tốt rồi.
Nếu anh ở đây..thật tốt?
- ----
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT