Sau khi mọi người Tiên Minh nghị sự xong thì liền ai về vị trí tương ứng của mình, mà Tạ Tuyết Thần cũng dọn về Xuy Tuyết Lâu, một bên điều tức hồi phục, một bên xử lý sự vụ trong thành Ung Tuyết, cùng với việc tin tức về Lưỡng Giới sơn.
Mặt trời ở thành Ung Tuyết lặn sớm, Tạ Tuyết Thần đang xem công văn ở bàn ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện ánh sáng đã mờ mịt. Có tiếng bước chân quen mà xa lạ bước trên nền đá xanh phủ đầy tuyết, đi về phía hướng Xuy Tuyết Lâu.
Quen thuộc, bởi vì hắn liền lập tức nghe ra người đến là ai.
Xa lạ, bởi vì bước chân của nàng bước đi so với dĩ vãng phù phiếm hơn nhiều, là tình trạng trọng thương chưa lành.
Tạ Tuyết Thần vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với nàng, thân ảnh nhỏ yếu của người kia đã đi đến trước cửa, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Mộ Huyền Linh bây giờ so với trước kia tiều tụy tái nhợt hơn nhiều, hai má cũng gầy đi không ít, chỉ là đôi mắt đào hoa kia có vẻ càng sáng hơn. Ánh chiều tà thêu một đường viền vàng nhạt trên hình dáng nhu hòa của bạn, dừng lại trên ánh mắt đen nhánh, lại giống như một đốm lửa nhỏ bùng cháy, mang theo một tia mong đợi cùng vui sướng nhìn về phía hắn.
"Tạ Tuyết Thần" Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng gọi một tiếng, ngọn lửa trong mắt vui mừng mà nhảy động, nàng uyển chuyển nhẹ nhàng mà bước qua ngạch cửa, hướng hắn chạy tới.
Tạ Tuyết Thần vừa mới đứng dậy, liền bị nàng nhào vào lồng ngực, nàng vẫn như thường ngày, thích nhào lên trên người hắn, hắn hơi mở hai tay đem người tiếp nhận, ôm lấy một cái ngọt thanh mềm ấm.
"Ta còn lo huynh không có ở đây" Mộ Huyền Linh cười nói, trên mặt không nhìn ra một tia oán trách hay ác cảm sau khi bị hắn tán công.
"Sau khi ta tỉnh lại liền không gặp qua huynh, nghe nói huynh bận, nên không có tới quấy rầy huynh, bất quá ta nghe nói, hôm nay là sinh thần huynh" Mộ Huyền Linh chớp chớp mắt, thấy sắc mặt Tạ Tuyết Thần lãnh đạm, liền cười hỏi: "Chẳng lẽ huynh quên rồi sao?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Cũng không phải việc quan trọng lắm".
"Với ta mà nói chính là việc quan trọng" Mộ Huyền Linh kéo tay hắn, nghiêm túc nói: "Ta cũng không biết chính mình sinh thần khi nào, có một ngày sinh thần để chúc mừng là một việc rất quan trọng".
Tạ Tuyết Thần nhớ tới, nàng là bán yêu bị người ta vứt bỏ, có rất nhiều bán yêu cũng không biết sinh thần bát tự của mình, thậm chí không biết mình bao nhiêu tuổi, có bán yêu sẽ chọn một ngày mình thích để làm sinh thần. Với hắn mà nói là việc không quan trọng, nhưng với nàng mà nói là một việc cầu mà không được.
"Khi ta còn nhỏ có nhìn thấy các tiểu hài tử nhân tộc đón sinh thần, người nhà liền sẽ nấu một bát mì trường thọ cho hắn, còn có thêm hai quả trứng, một quả trứng gà, một quả trứng vịt" Mộ Huyền Linh lộ vẻ mặt khao khát, lúc đó nàng ở xa xa mà nhìn lén, nhưng có thể ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của đồ ăn.
Tạ Tuyết Thần nói: "Ta tích cốc nhiều năm, cô nói đến mì trường thọ, ta cũng lâu rồi chưa ăn qua".
Lúc trước Thần Khiếu của hắn bị phong, chỉ có thể ăn được ngũ cốc, hiện giờ thân thể đã hồi phục, liền chỉ cần hít thở và luyện công để nạp những gì cơ thể cần. Những ngũ cốc tầm thường với hắn mà nói không có lợi ích gì.
Mộ Huyền Linh có hơi chút thẫn thờ: "Ta cũng lâu rồi chưa ăn qua....."
Hoặc là nói, nàng đã ăn qua một lần vẫn là ở bảy năm trước.
Mộ Huyền Linh theo bản năng mà gật đầu, ngay sau đó liền cảm nhận được Tạ Tuyết Thần đang ôm lấy vai mình, thân thể nhẹ nhàng, bay thẳng lên trời, đã ở trên trời cao.
Trời lạnh ở nơi cao, gió lạnh thấu xương thổi qua gương mặt non mềm, liền đau một chút. Nàng chỉ có thể gắt gao ôm lấy eo của Tạ Tuyết Thần, đem mặt vùi vào ngực hắn, Tạ Tuyết Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, biết hiện giờ ma công của nàng tan hết, vô lực chống đỡ những trận gió tuyết, liền một tay tạo ra kết giới, đem cửu thiên cương phong chặn bên ngoài kết giới.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh.
Mộ Huyền Linh ngập ngừng ngẩng đầu khỏi lồng ngực Tạ Tuyết Thần, nhìn thoáng qua đã thấy trăng tròn đang lên, giữa mênh mông biển mây, dâng lên từ từ sau đỉnh núi tuyết, rõ ràng và sang tỏ, chiếu khắp nhân gian.
"Thật đẹp....." Mộ Huyền Linh thở dài nói.
Kim Đan có thể ngự kiếm mà bay, Pháp Tướng lại có thể ngự phong mà đi, không cần dựa vào, bởi vậy giờ phút này Mộ Huyền Linh cả người đang ở trong không trung, trọng lượng yếu ớt toàn lực chống đỡ vào cánh tay phải của Tạ Tuyết Thần. Nàng chưa bao giờ ở trên cao như vậy quan sát nhân gian, ngay từ đầu có chút sợ hãi, nhưng ở trong vòng tay rất rắn chắc, làm người ta an tâm, nàng thực mau quên đi đáy lòng sợ hãi, đắm chìm trong cảnh đẹp sông núi trước mắt.
"Tạ Tuyết Thần, thiên hạ lớn như vậy, còn người thật nhỏ bé" Mộ Huyền Linh nhìn những ánh đèn dầu vạn gia dưới chân, đột nhiên tâm sinh cảm khái.
Đúng vậy, thiên hạ lớn như vậy, con người thật nhỏ bé.....
Lời nói vô tình của nàng, lại chạm đến nỗi đau trong lòng hắn, hắn hơi cúi đầu lén nhìn dung nhan của nàng được ba phần ánh trắng chiếu sáng tỏ, muốn đem nàng khắc ở trong lòng, lại muốn dùng lực hủy diệt.
Ngự phong không lâu, hai người liền đáp xuống một chỗ không có người, nhưng đi liền mấy bước liền nhìn thấy đường phố phồn hoa náo nhiệt. Đèn mới lên rực rỡ, đông như trẩy hội, hai bên đều là cửa hàng, bên đường còn có bày sạp bán nghệ, người bán rong, tràn đầy khói lửa nhân gian.
Mộ Huyền Linh đi bên người bị người bán nghệ trẻ tuổi hấp dẫn, chỉ thấy một nam tử cường tráng giơ đuốc lên biểu diễn phun lửa, bên cạnh còn có một nam tử thon gầy che hai mắt lại, lại nhắm phi đao vào cái người bị trói trên bia hình tròn, thế nhưng mỗi đao đều hung hiểm mà né đi chỗ hiểm, khiến cho người vây xem phải kinh hãi hô lên.
Mộ Huyền Linh liếc mắt một cái liền nhìn ra có cơ quan bên trong, lẩm bẩm nói: "Hắn gạt người, cái này ta cũng làm được".
Cũng may nàng nói chuyện nhỏ, nên không có ai để ý, nếu không lại hủy mất miếng cơm của người ta.
Tạ Tuyết Thần vòng tay qua vai nàng, đem người bảo hộ trong lòng ngực, trầm giọng nói: "Ở đây nhiều người, đừng chạy loạn".
Đây là chỗ phồn hoa nhất thành Ung Tuyết, đụng phải đêm trăng tròn, làm đêm họp chợ, từ già trẻ lớn bé đều tới xem náo nhiệt. Dáng vẻ Tuyết Thần bất phàm, khí thế nghiêm nghị, thực mau liền khiến người qua đường chú ý, không biết ai đó đã hô một tiếng 'Thành chủ', ngay sau đó mọi người đều trở nên phấn khích, kêu một tiếng Thành chủ, Tông chủ, có chút chật vật mà lôi kéo Mộ Huyền Linh thoát khỏi sự nhiệt tình của dân chúng.
Hai người đi đến một con hẻm không người, Mộ Huyền Linh dựa vào ngực Tạ Tuyết Thần cười nhẹ một tiếng.
"Là ta quên che giấu dung mạo" Tạ Tuyết Thần xấu hổ mà nói, hắn giơ tay chạm nhẹ vào mặt hai người, một luồng linh lực nhỏ dao động lan ra khuôn mặt, chỉ có cường giả pháp thực cao thâm mới có thể nhìn thấu được khăn che mặt ngụy trang của họ, những dân chúng bình thường liền không phát hiện ra dị thường.
Tạ Tuyết Thần nắm lấy cổ tay Mộ Huyền Linh, mang theo nàng một lần nữa trở lại con phố, lúc này không có người phát hiện ra thân phận của bọn họ, dù cho có người cảm giác được kiếm tu bạch y khí thế lỗi lạc, quay đầu xem lại vài lần, cũng rất khó phát hiện ra manh mối.
Tạ Tuyết Thần dẫn Mộ Huyền Linh đến một quán mì nhỏ bên cầu. Quán mì không lớn, chỉ có bốn cái bàn, hiện giờ đã ngồi đầy hết. Tạ Tuyết Thần gọi hai bát mì, bảo thêm hai quả trứng mỗi bát, đợi một lúc cũng có chỗ ngồi.
"Quán mì nhà này có gì đặc biệt ở đây sao?" Mộ Huyền Linh chống cằm hỏi.
"Vị lão bản này từng là tu sĩ, sau lại bị Ma tộc đánh trọng thương, tu vi bị hủy, liền ở chỗ này mở quán mì mưu sinh" Tạ Tuyết Thần nói, "Thất khiếu của hắn vẫn tốt hơn so với người thường, bởi vậy trù nghệ cũng rất tốt".
Mộ Huyền Linh nghe Tuyết Thần giải thích, ánh mắt sớm đã lưu lại trên người lão bản quán mì. Điều làm nàng ngạc nhiên không phải thân thế lão bản, mà là nữ tử đứng bên cạnh lão bản, đôi tay nàng đều bị chặt đứt, chỉ dùng cổ tay trần trụi để bưng chén bát, nhưng lại thập phần linh hoạt.
Tạ Tuyết Thần nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Mộ Huyền Linh, liền hạ giọng xuống nói: "Nàng là bán yêu nhân hồ, sinh ra đã có đôi tay giống bộ móng cáo".
Mộ Huyền Linh bỗng nhiên hiểu ra: "Nàng vì cùng hắn ở bên nhau, lại sợ hãi ánh mắt căm hận thế nhân, cho nên đã chặt đứt đôi tay của mình".
Tạ Tuyết Thần trả lời nàng bằng sự trầm mặc.
Mộ Huyền Linh cúi đầu, gắp mấy sợi mì nóng hổi đưa lên miệng, hơi nóng bốc lên làm mắt bị hơi khói, tầm mắt mơ hồ.
"Kỳ thật, ta chỉ biết duy nhất một quán mì" Tạ Tuyết Thần nếm thử một miếng, hắn không biết có hợp khẩu vị của Mộ Huyền Linh không, với hắn mà nói, đồ ăn không có ý nghĩa gì, "Bán yêu kia, cũng là Yêu nô thành Ung Tuyết".
Mộ Huyền Linh hoảng hốt minh bạch gì đó, lại giống như cái gì cũng không rõ.
Nàng biết, một số bán yêu muốn làm việc chăm chỉ chỉ để trở thành người, bọn họ chặt đứt đặc thù của Yêu tộc trên người, có rất nhiều cái đuôi, có rất nhiều đôi tai, có rất nhiều tay. Nhưng vô luận có làm thế nào, cũng rất khó che giấu yêu khí trên người. Nàng không có cảm nhận được yêu khí trên người nhân hồ kia, cho nên suy đoán nàng đang đeo pháp khí che giấu hơi thở.
Tạ Tuyết Thần chỉ ăn một lát liền buông xuống, hắn lẳng lặng nhìn Mộ Huyền Linh ăn xong một bát mì, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Thấy Mộ Huyền Linh buông chén đũa xuống, Tạ Tuyết Thần mới muốn giơ tay gọi lão bản tính tiền, lại đột nhiên nhớ ra một việc, bàn tay đông cứng giữa không trung.
Mộ Huyền Linh nhìn cánh tay hắn, rồi lại nhín thấy hắn nhíu mày, nhịn không được mà cười một tiếng, sương mù trong lòng liền xua tan không ít.
"Tạ tông chủ, huynh lại quên mang tiền sao?" Mộ Huyền Linh thấp giọng chế nhạo.
Lão bản nhìn cánh tay nâng lên, liền đi tới tính tiền.
"Chào ngài khách quan, tổng cộng tám quan tiền".
Mộ Huyền Linh cười ha ha, lấy xuống một một cây trâm, nói với lão bản: "Thật ngại quá, ra cửa quên mang tiền, có thể để chiếc trâm này thay tiền không?"
Lão bản kinh ngạc nói: "Chiếc trâm này quá quý giá, dư dả để mua luôn quán mì của ta, cũng chỉ có hai bát mì thôi, không đáng bao tiền, nhìn hai vị ăn rất vui vẻ, lần tới lại ghé thăm là được".
Mộ Huyền Linh cười nói: "Vậy liền cầm cây trâm ở lại đây, ngày khác ta lại đến chuộc về, Tạ ca ca của chúng ta ăn mì sẽ không có quỵt nợ đâu?"
Tạ Tuyết Thần lông mày khẽ động, chăm chú nhìn Mộ Huyền Linh, nàng hồn nhiên như không biết gì, mỉm cười mà đặt cây trâm xuống, lôi kéo Tạ Tuyết Thần mà chạy.
"Ha ha ha...." Mộ Huyền Linh cười nói: "Tạ Tuyết Thần, hôm nay sinh thần huynh, bữa này liền để ta mời đi".
Tạ Tuyết Thần nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Phải là ta mời khách mới đúng".
"Vậy hôm nay cũng xem như sinh thần ta đi, ta mời huynh, cứ như vậy đi" sóng mắt nàng lưu chuyển, rực rỡ lấp lánh, làm người ta không nỡ rời mắt, "Dù sao ta cũng không biết mình sinh ngày nào, liền cùng huynh sinh một ngày đi, có thể chứ?"
Yết hầu Tuyết Thần khẽ di chuyển, hắn không biết nỗi đau lan từ trái tim đến từ đâu, nói giọng khàn khàn: "Được!"
Nàng mỉm cười rồi quay đi, váy nâng lên, sượt qua góc áo của Tạ Tuyết Thần, trong miệng ngân nga một giai điệu bị lạc điệu.
"Ta đột nhiên nhớ còn một việc chưa làm" Mộ Huyền Linh đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Tạ Tuyết Thần, "Ta còn chưa uống rượu bao giờ, huynh đã uống qua chưa?"
Tạ Tuyết Thần lắc đầu.
"Lúc nhỏ ta nghe nói, rượu trong tiệc uống rất vui vẻ, cho nên rất nhiều người thích uống, ta vẫn luôn tò mò, sau đó gặp được đại ca ca, ta cũng muốn hắn đưa ta đi uống, hắn nói ta còn nhỏ tuổi, không thể uống" trong mắt Mộ Huyền Linh toát lên một tia hoài niệm, "Sau này tới Ma giới, càng không có cơ hội. Tạ Tuyết Thần....." nàng ngẩng mặt lên, chờ đợi mà nhìn Tạ Tuyết Thần: "Ở đây có rượu không?"
Tạ Tuyết Thần không muốn đáp ứng cái yêu cầu quá đáng này của nàng, nàng trọng thương chưa lành, không thể uống rượu, nhưng ánh mắt mong chờ của nàng làm hắn không cự tuyệt được.
Thành Ung Tuyết tự nhiên có vô số loại rượu ngon, kể cả khi hắn không bao giờ uống, cũng có thể dùng khứu giác để tìm ra loại rượu ngon nhất trong hầm rượu.
"Huynh dẫn ta đi Vấn Tuyết Nhai đi" nàng nghĩ cái gì liền muốn cái đó, "Ta ở trong ảo cảnh xem qua, đó là nơi huynh hay luyện kiếm, đúng không?"
Và thế là Tạ Tuyết Thần liền ôm nàng đi tới Vấn Tuyết Nhai.
Một trăng tròn treo trên bầu trời đêm trong vắt, đêm nay không có mây, trăng sáng sao thưa, bầu trời dường như đã được lau cẩn thận bằng những quả cầu tuyết, sạch sẽ mà mênh mông.
Mộ Huyền Linh ôm vò rượu, ngây ngốc nhìn cây tuyết tùng bên vách núi Vấn Tuyết Nhai, so với trong ảo cảnh nó cao lớn hơn. Cũng phải, rốt cuộc đã qua hai mươi mốt năm. Nhưng nàng vẫn biết, dưới nền tuyết mềm mại này, có hàng ngàn khe núi nông sâu, nàng mơ hồ nhìn thấy Tạ Tuyết Thần nho nhỏ, giơ trường kiếm dài hơn so với thân mình, ngày qua ngày mà luyện kiếm, vấn tâm. Kiếm đạo của hắn càng ngày tinh vi, nhưng hai mắt kia cũng càng trở nên quạnh quẽ.
Lúc Mộ Huyền Linh ở Ma giới, thường xuyên nghe yêu ma ở bên cạnh nhắc đến cái tên Tạ Tuyết Thần, nói hắn kỳ tài ngút trời, lạnh như băng sương, nàng chưa từng nghĩ đến Tạ Tuyết Thần thành Ung Tuyết, sẽ như cái người năm đó ôn nhu đối đãi nàng, là thần tiên ca ca liều chết bảo vệ nàng. Bọn họ có thể giống nhau y đúc diện mạo, nhưng lại hoàn toàn bất đồng tính cách.
Nàng thậm chí bắt đầu hoài nghi chính mình liệu thực sự đã từng gặp qua một người như vậy không, hay là chính mình đã mơ một giấc mộng trong lúc đau đớn, đem cảnh trong mơ coi là hiện thực?
Màu rượu hổ phách chậm rãi chảy ra từ chiếc bát sứ trắng, mùi rượu thơm nồng xông thẳng vào mũi. Đôi tay của Mộ Huyền Linh cầm bát rượu, ngập ngừng nhấp một ngụm, cảm nhận được một chút cay cùng ngọt. Nàng khẽ nhíu mày.
"Có vẻ không ngon lắm" Mộ Huyền Linh lẩm bẩm nói.
Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng đong đưa bát sứ, trong chén có một hình mặt trăng tròn, còn có một đôi mắt phượng lạnh băng. Với tu vi của hắn, thế gian không có rượu nào có thể khiến hắn uống say, nếu uống không say, thế thì uống rượu có ý nghĩa gì?
Ý nghĩa duy nhất, đại khái chính là bồi người bên cạnh uống.
Đôi môi mỏng đạm sắc khẽ nhếch, hương rượu lạnh thấu xương dính làm ướt đôi môi, Tạ Tuyết Thần hơi nhíu mày, thưởng thức hương vị trong miệng - xác thực không thể nói loại nào ngon hơn.
Mộ Huyền Linh không định từ bỏ, miệng uống từng ngụm rượu nhỏ, một bên uống một bên cau mày, "Khả năng phải uống nhiều hơn mới cảm nhận được hương vị...." nàng lẩm bẩm nói.
Tạ Tuyết Thần quay đầu lại nhìn nàng, chỉ thấy đôi môi hơi cong lên như những cánh hoa ướt đẫm sương, màu sắc cùng nhan sắc đều cực kỳ mê người, hắn không tự chủ được mà nhớ tới hương vị đã từng nếm qua, đôi mắt liền tối sầm đi vài phần.
Non nửa bát rượu thực mau liền bị nàng uống hết sạch, khuôn mặt nhỏ trắng nõn hiện lên đỏ ửng, nhưng đôi mắt lại càng thêm sáng ngời, giống như đem tất cả ánh trăng thu vào trong đồng tử, sáng bóng lấp lánh, tỏa sáng rạng rỡ.
"Hình như hương vị ngon hơn một chút" Mộ Huyền Linh liếm liếm khóe môi, híp mắt vươn tay về phía Tạ Tuyết Thần: "Rót cho ta chút nữa".
Tạ Tuyết Thần đè vò rượu lại, giọng nói có chút trầm khàn khàn: "Không được uống nữa".
Mộ Huyền Linh duỗi tay muốn cướp lấy, nhưng không thể so với kiếm thần nhanh tay, cũng không thể nhìn thấy động tác của hắn như nào, bình rượu liền bị cho vào giới tử túi, Mộ Huyền Linh chỉ đành vồ lấy không trung, lại đem ánh mắt chuyển sang phía Tạ Tuyết Thần vẫn còn nửa bát rượu, trong mắt phát ra ánh sáng.
Tạ Tuyết Thần một tay đặt lên vai nàng, một tay khác đem cái bát đưa lên môi ngẩng đầu uống một hơi hết sạch, yết hầu di chuyển, một giọt rượu màu hổ phách theo khóe môi tràn ra, rơi xuống một đường cong duyên dáng ở cằm, dọc theo chiếc cổ thon dài mà rơi vào trong vạt áo.
Mộ Huyền Linh ngơ ngác nhìn, không tự chủ được mà nuốt nước miếng, có loại cảm giác muốn nhào lên uống hết sạch.
Tạ Tuyết Thần buông bát rượu xuống, cúi đầu liền nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của nàng, còn tưởng nàng chỉ tham lam những thứ ở trong bát thôi, không khỏi bất đắc dĩ bật cười. Chỉ là hắn là cái người lãnh tình, thậm chí hắn cười nhẹ đến mức khó nhận ra, uống quá nhiều rượu, một hơi ấm dâng lên trong cổ họng, giọng nói càng khàn đi vài phần: "Linh Nhi, ngồi xuống".
Đáy lòng Mộ Huyền Linh cảm thấy tê tê dại dại, có chút không tình nguyện mà buông bát rượu xuống, ngồi xuống cạnh Tạ Tuyết Thần.
Tạ Tuyết Thần cảm nhận được độ ấm cùng trọng lượng truyền đến từ cánh tay trái, hơi hơi cứng lại, nhưng không đẩy ra.
"Ài...." Mộ Huyền Linh đem đầu dựa vào cánh tay của Tạ Tuyết Thần, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, thiên hồi bách chuyển, trăm mối lo. "Tạ Tuyết Thần, hôm nay huynh đối với ta có chút tốt quá".
Tạ Tuyết Thần hơi cúi đầu, nhìn đôi lông mi dày nồng đậm của nàng, hắn bàng hoàng mà nghĩ, đây là thật tốt sao? Chỉ mang nàng đi ăn một bát mì, uống nửa bát rượu, nàng liền cảm thấy mỹ mãn?
Nàng không có lừa hắn, nàng xác thực rất dễ dỗ dành, một chút ấm áp, liền bị người vừa lừa lại gạt bán.
Mà những hành động của hắn đã khiến nàng tổn thương, nàng lại hoàn toàn không có để trong lòng.
Nghĩ đến đây, cổ họng Tạ Tuyết Thần nghẹn lại, có chút khó mà mở miệng.
"Trên người còn đau không?" hắn nhẹ giọng hỏi.
"Không có sức lực, nhưng cũng không thấy đau" Mộ Huyền Linh buồn chán mà nắm lấy tay áo hắn, lười nhác nhìn lên mặt trăng trên trời, "Huynh đối với ta tốt như vậy, có phải vì cảm thấy áy náy không?"
Mộ Huyền Linh đợi một lát, Tạ Tuyết Thần không có trả lời, nàng lại lẩm bẩm: "Huynh không cần như thế, ta sớm đã nói qua, chỉ cần có thể ở cạnh huynh, tán công cũng không là gì. Cầm tù 300 năm, với ta mà nói cũng không phải trừng phạt, bất quá đổi lấy một vị trí của Yêu nô thôi. Ta hiện tại đã khống chế tốt yêu lực của mình, cho nên khóa linh hoàn không làm tổn thương ta". Nàng nói rồi duỗi chân ra, lộ ra một pháp khí trên mắt cá chân, chiếc vòng bị pháp lực kích động liền phát ra những tiếng chuông khuấy động tâm hồn.
"Ban đầu ta cũng có một cái khóa linh hoàn, lưu lại vết thương quá sâu, một vòng tròn vết sẹo do linh lực để lại không xóa bỏ được. Tang Kỳ đã luyện chế cho ta cái pháp khí này, che đi vết sẹo đó" nàng nhẹ nhàng đá mũi chân một cái, chiếc chuông liền rơi xuống, để lộ ra một vòng tròn vết sẹo màu nâu đen trên mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, dữ tợn khủng bố, có thể tưởng tượng ra nàng từng có bao nhiêu đau đớn.
"Huynh có thể cho ta một cái khóa linh hoàn đẹp hơn không?" Mộ Huyền Linh ngẩng đầu nhìn Tạ Tuyết Thần, hai mắt sáng ngời vừa mong chờ vừa vui mừng, "Ta sẽ ngoan ngoãn".
Tạ Tuyết Thần bỗng nhiên cúi người ôm lấy nàng.
Mộ Huyền Linh sửng sốt một chút, mới vươn tay đáp lại cái ôm của hắn, nàng dựa vào lồng ngực hắn, vui sướng lại kiêu ngạo nói: "Huynh không có uống say, ta cũng không ép huynh, là chính huynh muốn ôm ta".
Thân thể Tuyết Thần có một chút run rẩy khó mà phát hiện ra, giống như một thanh kiếm cứa qua đâm lại vào trái tim hắn, buộc phải từ bỏ thứ nhưng thứ hắn trân trọng nhất.
"Linh Nhi...." thanh âm của hắn dường như đang kìm nén điều gì đó, khàn khàn mà vang lên: "Cô không cần làm nô".
"Hửm?" Mộ Huyền Linh rúc vào trong lồng ngực hắn, ấp úng nói: "Vậy.... huynh muốn đem ta giam lại sao? Giống như Si Ma vậy?"
"Cô đi Uẩn Tú sơn trang, Nam Tư Nguyệt sẽ bảo hộ cô" Tạ Tuyết Thần nói.
Mộ Huyền Linh sửng sốt hồi lâu, mới nghe minh bạch lời Tạ Tuyết Thần nói, đôi tay nàng chống trước ngực hắn, đẩy cái ôm của hắn ra, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía Tạ Tuyết Thần: "Là ý gì?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Cô trở thành nữ chủ nhân Uẩn Tú sơn trang, Tiên Minh cũng sẽ không làm khó cô nữa".
Mộ Huyền Linh lẳng lặng nhìn đôi mắt của hắn, lúc lâu sâu, hốc mắt hơi phiếm hồng, nàng cười một chút, thanh âm không giấu được một chút nghẹn ngào: "Nguyên lai bữa cơm này, bát rượu này, là huynh muốn đưa tiễn ta".
Nàng thu tay, ôm lấy chính mình, quay đầu nhìn những ngọn núi phủ tuyết hoang vắng và chạy dài, không quay lại nhìn Tạ Tuyết Thần.
"Kỳ thật, ta sớm đã nghĩ tới" thanh âm nàng nhỏ yếu đi, khóe môi cong cong, không có ý cười: "Huynh đưa ta đi xem nhân hồ kia, chính là muốn ta biết bán yêu cùng người ở bên nhau, sẽ không có kết cục tốt".
"Ta sớm biết rồi a, ta lại không để bụng, bất quá là chặt đứt một đôi tay, bất quá là tan đi một thân ma công, ta không phải vẫn sống sao".
"Nhưng mà ta cũng biết, là ta quá ích kỷ, chỉ nghĩ chính mình thích huynh, muốn cùng huynh ở bên nhau, không suy nghĩ qua huynh có nguyện ý hay không".
"Ta rõ ràng cảm nhận được, huynh có một tia thích ta, ít nhất lúc ta hôn huynh, huynh không có né tránh, thậm chí là vừa rồi huynh còn chủ động ôm ta".
"Tạ Tuyết Thần, ta thực sự rất dễ dỗ, huynh chỉ cần có một tia thích ta là đủ rồi, ta liền rất hạnh phúc".
"Chỉ là đối với huynh mà nói, một tia thích kia, còn chưa đủ đi, không đủ làm huynh lưu luyến mà giữ ta ở bên cạnh huynh, chẳng sợ khi ta chỉ là một Yêu nô nhỏ bé đi".
"Ài...."
Mộ Huyền Linh thở một hơi thật dài, trong mắt long lanh nước, lại quật cường mà không chảy xuống. Nàng vương tay ra, nhặt chiếc chuông về cẩn thận đeo nó lại.
"Tạ Tuyết Thần, huynh đem ta giam lại đi, dù sao Tiên Minh phán cầm tù ta 300 năm, nếu ta đi Uẩn Tú sơn trang, huynh khó xử, Nam Tư Nguyệt cũng sẽ khó xử" Mộ Huyền Linh tự giễu mà cười cười, "Huynh không cần đối với ta cảm thấy áy náy, bởi vì cho tới nay, đều là ta thiếu huynh, huynh không nợ ta cái gì".
Mộ Huyền Linh chật vật đứng dậy trên nền tuyết, dưới chân có chút không ổn, lảo đảo hai cái, bị Tạ Tuyết Thần đỡ.
Mộ Huyền Linh nhẹ nhàng đẩy hắn ra.
"Còn có một việc, ta vẫn luôn không nói cho huynh, có lẽ cũng là vì ta vừa mới suy nghĩ cẩn thận" Mộ Huyền Linh nhìn hắn cười cười, "Ta cảm thấy, hình như ta nhận sai người rồi, tuy rằng huynh cùng hắn giống nhau, nhưng huynh không phải hắn".
"Tạ tông chủ, xin lỗi, là ta gây thêm phiền phức cho huynh".
Nàng một mình bước về phía trước, trong miệng ngân nga một giai điệu bị lạc điệu, không có quay đầu nhìn lại hắn một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT