- Chú Khiêm, chuyện đó là sao? Là chú làm?
- Phải
Trần Khiêm không hề giấu giếm mà thẳng thắn thừa nhận, chuyện là do ông làm ông sẽ có gan nhận.
Mới sáng nay Bạch Thương lãng nhận được tin Lăng Tường Tuệ bị người ta sát hại, cái chết thật sự rất kinh khủng, là bị người ta dìm xuống sông.
- Tại sao chú làm vậy chứ?
- Bà ta chính là đầu sỏ đằng sau cái chết của Giai Hân, chú chỉ trả thù cho bà ấy thôi
- Nhưng giết người là phải trả giá đó, chú làm vậy không hối hận sao
- Không hối hận
Mặc dù bà ấy là mẹ anh nhưng Trần Khiêm không đáng phải trả cái giá lớn đến vậy, có trả thù thì cũng nên là anh ra tay, phải biết liên quan đến mạng người thì quyền thế lớn đến đâu cũng không thể không bị truy cứu.
- Chú đi thăm mộ bà ấy, một lúc sẽ đi tự thú, sẽ không liên luỵ đến ai
- Vấn đề không phải là liên luỵ hay không, mà là chú thấy như vậy có đáng hay không?
- Không có đáng hay không đáng, chỉ có nguyện ý hay không nguyện ý mà thôi, Thương Lãng, sau này phải tự bảo trọng, đừng việc gì cũng làm theo cảm tính
- Chú hiện tại là đang làm theo cảm tính đấy mà còn nhắc nhở người khác
Trần Khiêm chỉ lắc đầu rồi để lại cho Bạch Thương Lãng một cái bóng lưng, ông lái xe đến khu nghĩa trang Cao gia rồi đi đến trước phần mộ Cao Giai Hân.
Thân ảnh ngày nào cùng Bạch Thương Lãng giờ đây trông có vẻ già đi rất nhiều, bao năm qua ông sống chỉ vì mục đích báo thù cho bà cùng với giúp Bạch Thương Lãng lật đỏ Bạch gia, hiện tại hai tâm nguyện đã hoàn thành rồi.
- Vốn dĩ định xuống đó bầu bạn với bà, nhưng lại sợ sẽ liên luỵ đến Thương Lãng, thôi vậy
Ông ngẩn người ngồi ở nơi đó một lúc rồi lại lái xe đến đồn cảnh sát để tự thú, vụ án của Lăng Tường Tuệ nhanh chóng kết thúc, Trần Khiêm cũng bị kết án.
…----------------…
Bên chỗ Tiêu Tư cùng với Vương Tiểu Nhiễm, mặt dù nói là đi hưởng tuần trăng mật nhưng tin tức ở Vĩnh Thành vẫn là có hay biết.
- Nhiễm Nhiễm, em nhìn anh đi, đừng nhìn cái điện thoại nữa mà
- Anh biết tại sao chú Trần lại làm vậy không?
Cô vẫn cắm mặt vào cái điện thoại mà nhắn tin với Bạch Thương Lãng, chuyện xảy ra không hề nhỏ, với một tâm thế hóng drama sao cô lại không đi tìm hiểu.
- Tại sao?
- Vì tình đó!
- Là sao, em nói rõ hơn đi
- Trời ơi, đơn giản vậy mà không hiểu, chú Trần thích mẹ của Bạch Thương Lãng đó, thế nên mới trả thù cho bà ấy
- À, ra là vậy
Tiêu Tư gật gù, điệu bộ giống như đã tiếp thu, một mình cô hóng thì chán lắm, thế nên để anh hóng cùng cho có đôi có cặp nó mới vui, mà hình như chuyện này cũng không vui cho lắm.
Mà thôi cũng kệ, miễn vợ anh vui là được, chuyện khác không quan trọng.
- Anh nghe nói gì chưa?
- Lại có chuyện gì nữa sao?
- Diệp Thế Hiên trốn ra ngoài rồi kìa, chúng ta có nên quản hay không
- Chuyện đó là của cảnh sát mà, em định giành bát cơm của họ luôn sao
- Sao anh lại nói bọn họ như vậy, đó gọi là trách nhiệm của một cảnh sát
- Cảnh sát không ăn cơm sao, được rồi, vợ à, em đừng quản mấy việc này nữa, mau tắt điện thoại rồi ngủ thôi
Người đàn ông nào đó đang thật sự bất mãn, vợ của anh cứ suốt ngày dán mắt vào điện, có phải là cô ấy không cần anh nữa rồi không?
- Không tắt, để em xem chút nữa đi mà
Nói không nghe anh liền đưa tay giành mất điện thoại của cô, kế hoạch tạo người của anh còn chưa có tiến triển gì, cứ như vậy thì biết khi nào mới thành công.
- Trả đây
- Không trả
- Hừ, anh nhớ lấy ngày hôm nay
Tiểu Nhiễm phồng má giận dỗi nằm xuống giường kéo chăn trùm kín mít, Tiêu Tư quá quen với cảnh này rồi thế nên anh trực tiếp tắt đèn rồi nằm xuống cạnh cô.
- Bỏ cái tay ra, ai cho ôm hả
- Chuyện này không phải em nói là được, anh cứ ôm đấy thì sao nào?
- Cẩn thận em đánh anh đấy
- Vợ cứ tự nhiên
Giọng điệu này rõ ràng là đang thách thức cô mà, Tiểu Nhiễm tung chăn xoay người liền hướng anh mà đánh tới, Tiêu Tư đoán trước được nên dễ dàng nắm lấy bàn tay nhỏ của cô áp vào lồng ngực mình.
Cảm giác ấm áp cùng với mùi hương nam tính khiến trong lòng cô bắt đầu gợn sóng, tên đàn ông này thật biết cách trêu chọc cô nha.
Tiểu Nhiễm dựa thế trèo lên trên người anh, cô nắm cổ áo của anh mà kéo lại còn hung hắn cắn vào cổ anh một cái.
Cứ cho là mình đang ở thế thượng phong nhưng lại không biết mình trúng kế của anh, cô cứ đắc ý cho đến khi bắt gặp ánh mắt hồ ly xảo quyệt của ai đó thì đã không còn kịp nữa.
Tiêu Tư chỉ cần dùng chút sức lực đã thành công xoay chuyển tình thế, gương mặt phóng đại đang cười rất nham hiểm là cô tức đến nghiến răng nghiến lợi, đã vậy còn bị trêu chọc.
- Em cứ nghiến răng mãi đợi đến không bao lâu nữa sẽ rụng hết cho mà xem, đến lúc đó ăn gà rán không được thì đừng trách anh không nhắc đó nha
- Anh bớt dựa thế bắt nạt em đi, em mà nổi giận là nhà anh mất nóc đấy
- Vậy tối nay để anh phục vụ em nha, vợ đừng giận có được không
- Anh tính làm gì hả?
- Em đoán xem
- Đi xuống mau, em không giỡn mặt đâu đấy
Tiểu Nhiễm cố gắng thoát khỏi sự chế trụ của anh chỉ là có cố gắng nhưng không đáng kể, cô bị Tiêu Tư lăn tới lăn lui cho đến gần sáng mới được ngủ yên.