• Đây, lẩu đến rồi!
Quán lẩu này tuy không quá lớn nhưng đồ ăn ở đây rất ngon, bà chủ ở nơi này còn là người quen của cô. Vì thế nên cô đương nhiên sẽ không bỏ qua chỗ này rồi.

- Cảm ơn bà chủ, dạo này kinh doanh tốt chứ?

- Vẫn ổn, lâu rồi mới thấy cô đến đây đó, hôm nay xem như tôi mời

- Làm sao có thể để chị mời được chứ, như vậy em sẽ không vui đâu

- Nhiễm Nhiễm ~

Tiêu Tư thấy mình bị cô bỏ quên liền lên tiếng, nhìn ánh mắt của anh liền hiểu anh đang nghĩ gì rồi. Cái tên đàn ông này cứ nghĩ biến thành như vậy rồi sẽ không biết ghen, ai mà ngờ còn ghen tuông thái quá hơn trước nữa, đến cả phụ nữ cũng ghen cho được.

- Sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?

- Có, chỗ này, chỗ này, còn có cả chỗ này nữa

Tay Tiêu Tư chỉ loạn xạ khắp người mình, gương mặt còn phối hợp nhăn nhó. Chỉ là cô đã quá hiểu con người của anh rồi, liền biết là anh đang giả vờ để gây sự chú ý.

- Vậy nếu anh không khoẻ hay em kêu tài xế đưa anh về trước rồi quay lại đón em sau

- Không được, là Nhiễm Nhiễm hứa đưa Tư Tư ra ngoài mà

- Nhưng hiện tại anh không khoẻ, ngày khác chúng ta lại đi sau cũng được

- Không được ~

Nhìn gương mặt Tiêu Tư gấp đến độ sắp khóc đến nơi làm cô buồn cười, cô chỉ chọc anh có một xíu anh liền tưởng thật, đúng là tâm tư thật đơn thuần.

- Tại sao lại không được?

- Bởi vì Tư Tư khoẻ rồi, Tư Tư mới không muốn về nhà

- Vậy sao? Sao nói khoẻ là khoẻ ngay được?

Tiểu Nhiễm cố tình chọc tới, dù gì hiện tại không có gì làm, chọc anh một xíu ăn lẩu mới ngon được.

- Thật mà! Nhiễm Nhiễm cố tình đuổi anh về để ở cạnh người khác đúng không?

Tiêu Tư giận dỗi xì mũi, mặt quay sang chỗ khác giống như là ghen ăn tức ở, cái bộ dạng này chẳng khác cô gái nhỏ giận dỗi vậy.

- Ở cạnh ai chứ?

- Là chị ấy đó, hai người rất thân!

Hai người phụ nữ ở đó trán nổi lên ba vạch hắc tuyến, đồng ý là ghen một chút mới tốt nhưng ghen đến mức độ này thì quá rồi.

- Chị ấy là phụ nữ mà

- Phụ nữ thì phụ nữ, mặc kệ là ai, giành mất Nhiễm Nhiễm đều không được

" Haiz, lão chồng này của mình tính chiếm hữu cao thật đấy!"

Tiểu Nhiễm thầm than trong lòng nhưng cũng có chút vui vẻ, nói như vậy trong tim của anh, cô giữ một vị trí rất quan trọng.

- Được rồi, đừng trẻ con như vậy nữa, không về thì không về, mau ăn đi nào, để lâu sẽ không ngon

- Nhiễm Nhiễm~

- Lại chuyện gì nữa?

- Tư Tư muốn Nhiễm Nhiễm bón thức ăn cho

- Được, đều chiều theo ý anh vậy, nhưng anh không được náo nữa có hiểu chưa?

- Hiểu rồi, Tư Tư sẽ thật ngoan

Bà chủ đứng một bên nhìn không nổi liền đi vào trong làm việc của mình, trước khi đi còn bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Tiêu Tư. Cô ấy không tránh khỏi có chút bất lực nhưng cũng thật lòng ngưỡng mộ tình cảm của hai người.

- Trùng hợp thế nhỉ, gặp em ở đây đúng là chúng ta có duyên mà

Người đàn ông không biết từ đâu ra cứ ngang nhiên ngồi vào bàn của hai người đang ngồi, cái bộ cà lơ phất phơ cùng với giọng điệu chẳng mấy nghiêm chỉnh kia liền đủ để cô biết là ai rồi.

- Bạch Thương Lãng, anh rảnh quá không thể tìm chỗ khác mà đi sao, đi theo chúng tôi làm gì

- Em nói vậy sai rồi, anh không có đi theo hai người, mà là anh đi theo em đó

- Tôi mặc kệ anh đi theo ai, đừng làm phiền chúng tôi là được

Đối với cái tên mặt dày thích giả vờ ngu ngốc này cô mới không thèm so đo với anh ta, cô đâu có nhiều thời gian để lãng phí như vậy chứ.

- Nhiễm Nhiễm, em đúng là nhẫn tâm, không biết thương hoa tiếc ngọc gì hết

- Anh là hoa loa kèn hả?

- Gì hả? Không phải chứ?

Bạch Thương Lãng bất mãn đến cực điểm, thế nhưng đó còn chưa là kết thúc, hai vợ chồng nhà này người xướng kẻ hoạ khiến anh tức muốn hộc máu.

- Nhiễm Nhiễm, anh ta không giống hoa loa kèn lắm đâu

- Đó thấy chưa, đến con người như anh ta còn có mắt nhìn

- A! Tư Tư nhớ rồi, hôm trước Tư Tư vô tình lướt trên một trang web, anh ta rất giống với cây hoa lan hầu tử

Một câu của Tiêu Tư khiến Bạch Thương Lãng suýt thì cắm mặt vào nồi lẩu, nghe tên chẳng biết là thứ gì tốt lành rồi, đã vậy mà anh còn bồi thêm một câu lực sát thương rất mạnh.

- Em nhìn xem, người này chẳng khác gì hầu tử, suốt ngày cứ nhảy nhót trước mặt chúng ta, làm phiền chúng ta, thi thoảng sẽ la éc éc nhức cả tai, Nhiễm Nhiễm thấy đúng không?

- Quá đúng rồi! À không, quá đủ rồi!

Bạch Thương Lãng vừa lỡ miệng đáp lại liền nhận ra mình nói sai sai liền tức giận đứng phắt dậy. Nhìn Tiêu Tư một vẻ mặt đáng thương vô số tội mà anh ta tức đến sôi máu muốn đập cho anh một trận.

Một ngây thơ, một hung thần ác sát, còn một thì đang chăm chú nhúng lẩu rồi bỏ vào miệng nhai rất ngon lành, hoàn toàn xem như không thấy Bạch Thương Lãng đang xù lông.

- Anh đang định bày ra cái mặt đó để đi doạ trẻ con à, ngồi xuống ăn một miếng đi

- Sao hôm nay em tốt vậy?

Anh ta nhận được lời mời liền thu liễm cái bộ gà trống xù lông kia mà ngồi xuống.

- Nồi lẩu to như vậy, ăn không hết đổ cho cẩu ăn thì lãng phí lắm, bố thí một chút để tích đức

- Này Tiêu Tư, muốn khiêu chiến đó à, đừng nghĩ trưng ra cái mặt vô tội đó thì xem như anh vô tội

- Nhiễm Nhiễm, người ta sợ, nhìn xem anh ta kìa

Tiêu Tư rúc vào trong lòng Tiểu Nhiễm còn quăng cho anh ta ánh mắt khiêu khích ý bảo anh ta không được đãi ngộ giống như mình.

- Được rồi, trời đánh tránh bữa ăn mà, mau ăn đi

- Vậy ăn xong rồi đánh tiếp, tôi thề hôm nay Tiêu Tư sẽ bị đánh từ gà sống thành gà chết

- Được, một lúc tôi đánh anh cụp đuôi cẩu mà chạy cho xem

Cả hai người đàn ông lôi đến bàn ăn mà đánh, người gắp người giành rốt cuộc cả nồi lẩu phần lớn đều vào bụng Tiểu Nhiễm mà an vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play