Lãnh Hiên sau khi quay trở về phòng của mình, thì bắt đầu thay y phục, nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Lí giải cho sự hấp tấp này chính là do Lãnh Hiên luôn sợ bóng tối, để đảm bảo bản thân không rơi vào sợ hãi, vì vậy vừa từ bên ngoài về đến phòng của mình, đã vội vã đi ngủ.
Mặc dù có người canh gác bên ngoài, nhưng nói chung… bọn họ cũng không phải là người của mình, cảm giác yên tâm tuyệt đối, là không thể nào!
Suy nghĩ không bao lâu, Lãnh Hiên đã thật sự đi vào giấc ngủ, tối hôm nay Lãnh Hiên đã ngủ vô cùng ngon giấc, chẳng bù cho bên phòng của Hàn Nguyệt, mọi thứ đều xáo trộn cả lên.
Trần tướng quân là một người thông minh, ông ta muốn chia ra, thăm dò từng người một.
Nếu làm việc này cùng một lúc, khó tránh khỏi bị hai người bọn họ nghi ngờ.
Nhưng ông ta đâu hề hay biết, dù ông ta có làm hay không làm, thì đối với bọn người Hàn Nguyệt, ông ta vẫn luôn là một ứng cử viên sáng giá nhất.
Do vậy, nhất cử nhất động của hắn ta, Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên luôn chú ý đến.
Chỉ là Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên, sẽ không biết những chiêu trò mà ông ấy cố tình bố trí sẵn mà thôi.
Vào buổi sáng ngày hôm sau, Thanh Liên vừa thức dậy đã vô cùng hoảng sợ, phòng của bọn họ vậy mà lại có trộm đột nhập.
Hơn nữa còn là vượt qua được hàng ngũ phòng ngự trước cửa của Trần tướng quân, tên thích khách này, thật quá phi thường.
Thanh Liên sau một lúc hoảng sợ la hét, đã làm kinh động đến những người khác trong khách trạm, trong đó có cả Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên.
Hai con người này đang say giấc mộng, thì bắt buộc bị đánh thức, tuy đêm hôm qua Hàn Nguyệt đã biết có chuyện gì xảy ra.
Thậm chí nàng còn cố tình để y hiện trạng như đêm qua, để sáng hôm nay có chuyện mà tra hỏi Trần tướng quân nha.
Vả lại, nàng cũng không đâu rỗi hơi mà đi dọn dẹp các thứ, nằm rải rác trong phòng kia đi. Ngày thường với thân phận tiểu thư Hàn gia, có biết bao nhiêu người hầu hạ, những chuyện này, nàng nhìn cũng không nhìn đến, nói gì đến việc tự tay đi làm.
Hàn Nguyệt ngồi dậy theo tiếng la hét của Thanh Liên, trong trạng thái vẫn chưa tỉnh táo.
Hàn Nguyệt: “Có chuyện gì, mới sáng sớm đã la thất thanh.”
Thanh Liên: “Tiểu thư người nhìn xem, phòng ngủ của chúng ta rất bừa bộn, chắc chắn đêm qua đã có kẻ đột nhập vào phòng, lục lọi đồ đạc a.”
Vừa nói, Thanh Liên vừa chỉ tay theo các hướng đồ vật đang rơi đầy trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng hoang mang.
Hàn Nguyệt cố gắng tỏ ra bất ngờ, như nàng không biết trước chuyện gì, biểu cảm cũng khá phong phú: “Ngươi mau đi mời Lãnh đại nhân và Trần tướng quân qua đây ngay lập tức.”
Thanh Liên nhận lệnh, vội vàng chạy ra cửa, nhưng vừa ra cửa, đã va phải Lãnh Hiên trùng hợp bước vào.
Cảm giác hai người mạnh mẽ va vào nhau thật là…
Lãnh Hiên: “Đau quá đi, Thanh Liên ngươi làm gì chạy nhanh như vậy.
Sáng ra đã nghe tiếng la của ngươi, vang dội khắp cả cái khách trạm.”
Thanh Liên cúi người: “Xin lỗi Lãnh đại nhân, do trong phòng tối qua có người lẻn vào lục lọi đồ vật.
Nô tì đang có ý định đi tìm Lãnh đại nhân đây.”
Chờ Thanh Liên nói xong, ngước mặt lên nhìn Lãnh Hiên, thì y đã di chuyển vào phòng từ bao giờ.
Lúc này, còn cùng tiểu thư nhà nàng bàn luận sôi nổi…
Hàn Nguyệt đứng đó, buồn lòng… không khỏi tiếc rẻ những hộp phấn xinh đẹp, mà cô mới mua trên phố vào ngày hôm qua a.
Khó khăn lắm mới lựa được vài màu ưng ý, sau một đêm tất cả đều đã đổ ra nền đất.
Lãnh Hiên nhìn theo hướng ánh mắt của Hàn Nguyệt mà thầm suy nghĩ, cậu ấy là đang luyến tiếc mấy hộp phấn son đây mà.
Lãnh Hiên: “Đừng lo, đồ vật đều có thể mua lại, quan trọng là người không có vấn đề gì.
Nhìn tình hình này, xem ra đêm qua người đột nhập kia có võ công rất khá.”
Hàn Nguyệt: “Thanh Liên, đi mời Trần tướng quân cho ta.”
Một lần nữa Thanh Liên nhận lệnh rời đi, chắc chắn sẽ không phải là vừa ra cửa lại quay trở vào đi.
Đợi lúc Thanh Liên rời khỏi, Hàn Nguyệt đóng cửa lại, quay đầu ngồi xuống ghế, kể lại tất cả những việc đã xảy ra vào tối qua cho Lãnh Hiên.
Tên đột nhập đó… theo như suy nghĩ của Hàn Nguyệt, thì để qua mặt được binh lính bên ngoài, phải là người trong đoàn quân của Trần tướng quân.
Hơn nữa như Lãnh Hiên đã nói, võ công không hề tệ.
Nhìn đi nhìn lại, đoàn quân của Trần tướng quân dẫn đi lần này không nhiều, người có năng lực cao như vậy, lại càng không có mấy ai.
Nói cách khác, Hàn Nguyệt cùng Lãnh Hiên đang suy nghĩ đến một người, đó chính là Trần tướng quân a.
Ông ta rất có khả năng tự mình ra tay đi, dù sao chuyện cơ mật này, bọn họ cũng không muốn quá nhiều người để mắt đến.
||||| Truyện đề cử:
Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Lãnh Hiên càng nghe càng cảm thấy lo lắng: “Tiểu thư không sao là tốt, nhưng ta cũng cảm thấy khá lo sợ.
Nếu những việc như thế này luôn xuất hiện, thì mỗi ngày chúng ta đều phải sống trong hồi hộp sao?”
Đang ngồi thơ thẩn, suy nghĩ ai mới thật sự là người có khả năng nhất trong số bọn người Trần tướng quân ngoại trừ hắn ta ra, thì Hàn Nguyệt lại nghe vào tai những gì Lãnh Hiên vừa nói, nàng nhìn y với ánh mắt đầykhó hiểu.
Hàn Nguyệt: “Cậu sao vậy, hôm nay xưng hô có chút lạ lẫm?”
Lãnh Hiên bất lực nhắc nhở: “Không phải đã nói trước đó rồi sao!
Cho dù là đang ở nơi đâu, có những ai hay trong tình huống nào, chúng ta đều buộc phải xưng hô theo cách này.”
Được Lãnh Hiên nhắc nhở, Hàn Nguyệt mới có thể tạm xem như chấp nhận, nhưng đúng là cách xưng hô ở thế giới này thật phiền phức. Đã vậy… khi gọi còn không được thuận miệng.
Chưa nói đến sau này về lại kinh thành, lại có nhiều thứ phải học, nghĩ đến thôi cũng đã đủ mệt người rồi nha.
Hàn Nguyệt: “Tớ đã biết. Thật rối rắm.”
Lãnh Hiên lạnh mặt nhìn Hàn Nguyệt, tỏ vẻ không vừa ý với câu nói của nàng.
Bên này, bản thân Hàn Nguyệt tự cảm thấy mình đã nói sai gì rồi đi.
Hàn Nguyệt: “Ai da… ngài xem ta lại nói sai a, về sau ta sẽ chú ý nhiều hơn, ngài đừng lo lắng.”
Kèm theo đó là một nụ cười lấy lòng chuyên nghiệp.
Lãnh Hiên không thèm quản nàng ta nữa: “Tùy thôi, nếu thái độ không tốt, hành sự bất cẩn, có chuyện rắc rối, đừng đến tìm ta.
Phải rồi, tiểu thư vẫn mang theo trên người, viên đá quý mà ta đã tặng hay không?”
Hàn Nguyệt gật đầu, khẳng định nó đang ở chỗ của nàng.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập và tiếng xin phép bước vào của Thanh Liên.
Được sự cho phép của tiểu thư, Thanh Liên tự mình mở cửa, mời Trần tướng quân bước vào.
Trần tướng quân quan sát một vòng trong phòng, mới quay lại chào hỏi hai vị hồng nhân trước mắt.
Trần tướng quân: “Ta đã nghe nha hoàn Thanh Liên nói qua về sự việc.
Tại sao lại có người vượt qua được vòng phòng tuyến của ta.
Người này… có chút không đơn giản.”
Trong tâm Lãnh Hiên đang ra sức mắng chửi hắn a. Ai tin nổi đây, một vị tướng quân lại không có bản lĩnh bảo vệ an toàn cho cái khách trạm nhỏ nhoi này ư. Thật vô lý.
Hàn Nguyệt: “Ngài nói xem, tình hình này là như thế nào đây, chỉ là cái khách trạm, mà ngài lại không có năng lực bảo vệ.
Ngày thường, có phải hay không ngài muốn giấu nghề.”
Hàn Nguyệt nàng ta đang nói cái gì vậy a, Trần tướng quân hắn ta giấu nghề.
Nghe cũng hài quá đi. Có mà hắn cố tình đi làm, bằng không ai có bản lĩnh.
Trần tướng quân: "Hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, hai vị yên tâm, sắp tới ta sẽ bố trí thêm nhiều người canh gác cho hai người.
Ngoài ra ta còn tuyển được hai phó tướng, có võ công cao để đi theo bảo vệ cho các vị thế nào?
Hàn Nguyệt: “Ngài muốn thế nào ta không can thiệp, nhưng ta muốn ngài sau này, nên làm việc cẩn thận hơn.
Người từ bên ngoài, có thể dễ dàng đột nhập bước qua vòng phòng thủ của binh lính và ngài… thì tất nhiên là cao thủ.”
Lãnh Hiên: “Trần tướng quân, trước mắt vấn đề không có gì lớn, chỉ là nếu để ngài ấy trong kinh biết được, thì… ta cũng không dám nghĩ đến…
Vị tiểu thư đây, cần được bảo vệ chặt chẽ nhất, ngài đã hiểu?”
Ai biết được lần này muốn tìm đồ vật, lần sau thì lại không may mắn như vậy, khi đó phải làm sao?
Thời không này, danh dự của các vị cô nương rất là quan trọng a.
Trần tướng quân: “Ti chức đã hiểu.
Nếu không còn việc gì khác, hiện tại chúng ta có thể tiếp tục lên đường hay chưa?”
Lãnh Hiên bực tức: “Đi hay không do ta quyết định, đến lượt ngài chủ động thay ta ra quyết định?”
Hắn hối thúc đi như vậy, lại định bày trò gì đây… haiz… không biết người hầu thân cận và đoàn người âm thầm bảo vệ kia của ta, đang ở đâu a.
Ta muốn nhanh chóng diện kiến bọn họ, xem xem… họ có thật sự tài giỏi như trong phim truyền hình hay không!
Trần tướng quân: “Không dám, không dám, ti chức tất cả đều theo ý của Lãnh đại nhân mà hành sự.”
Hàn Nguyệt ngồi một bên, chỉ tay về phía đống đồ vật lộn xộn trong phòng, với ý nói là… những thứ này ngươi định sẽ làm gì.
Trần tướng quân nhanh nhạy hiểu ý, liền đích thân sai người đưa ngân lượng ra, bao nhiêu tổn thất đều đền bù lại cho Hàn Nguyệt.
Làm khó Trần tướng quân thì cũng không hẳn, đoạn đường tiếp theo nói gì đi nữa, cũng sẽ nhờ vào ông ta bảo vệ.
Nhưng nữ nhân chúng ta nha, son phấn là những thứ cực kỳ quan trọng, vì vậy phải đòi bồi thường. Có như thế, tâm trạng của ta mới vui vẻ lại được a.
Hàn Nguyệt rất hài lòng với cách xử lý này của Trần tướng quân, trực tiếp cho hắn một lời khen chân thành.
Lãnh Hiên và Trần tướng quân, đồng thời rơi vào im lặng, qua đây, họ mới sâu sắc rút ra được một kinh nghiệm. Nữ nhân có thể vì son phấn mà tức giận, nhưng cũng có thể vì nó mà tươi cười vui vẻ.
Về điểm này, quả nhiên nam nhân bọn họ đã đoán được ý của nữ nhân chúng ta rồi đi.
Lãnh Hiên: “Tiểu thư và Thanh Liên hãy thu xếp hành lý, chờ người của Trần tướng quân mua xong những thứ kia, chúng ta sẽ bắt đầu xuất phát.”
Trần tướng quân: “Ta bây giờ đi sắp xếp ngay.”
Thanh Liên chạy đến chỗ đồ vật rơi trên sàn nhà, cúi người nhặt lại những thứ còn sử dụng được, thu thập nhanh gọn.