Thanh Nhã trở về phòng suy tính xem bước tiếp theo bản thân nên làm gì trước khi để mọi chuyện như kiếp trước không xảy ra tương tự ở kiếp này.

Kiếp trước, chính vào thời điểm con bà Tư gặp triệu chứng cảm mạo, bà Cả nhân lúc bà Tư để cô chăm nom cho cậu Tư liền sai cô đi làm việc khác, nói là để đó bà trông giúp cậu Tư một chút. Kết quả, lúc cô trở về, ngày ngay hôm sau thì cậu mất.

 Thầy lang nói là do người nhà để cậu Tư ra ngoài trời, mà bệnh cảm mạo lại không được hứng gió, nếu để trúng gió thì bệnh tình sẽ nặng hơn, dẫn đến tử vong.

Bà Tư mất đi đứa con thì rất đau lòng, bà không để cho Thanh Nhã có cơ hội giải thích, bà cứ đinh ninh là do cô đem cậu Tư ra ngoài trời nên mới khiến cậu ra đi mãi mãi. Một người đàn bà luôn coi con trai trân quý như bảo bối, bà Tư làm sao có thể không xúc động cho được.

Đã vậy, bà Tư còn nghe theo lời xúi giục của thầy cúng, nói là do cô đem lại vận xui là khắc tinh của cậu, mới khiến cho cậu Tư mất mạng. Thế là bà đòi bắt trói Thanh Nhã. Phận làm nô bộc, cô không thể kháng cự...

Giờ nghĩ lại, kể từ lúc đó trở đi đã mở ra bi kịch cho cuộc đời của cô.

Thanh Nhã rít một hơi, cô không muốn lặp lại chuỗi ngày kinh hoàng đó. Nhớ lại lần đó chính bà Cả là người đã tìm cách hãm hại cậu Tư vào chính cái ngày bà sai cô đi múc nước kia, sau đó liền nhân cơ hội bế cậu ra ngoài trời.

Lần này, cô nhất định sẽ không để cho bà Cả có cơ hội làm việc đó nữa!

Thanh Nhã đang ngồi suy ngẫm về chuyện của kiếp trước thì bà Dần ở bên ngoài đi vào, vẻ mặt bà ấy vẫn như thường lệ tỏ ra hóng hách, ra oai mà cất giọng ra lệnh cho cô.

" Mày ra trước nhà tỉa mấy bông hoa mẫu đơn đỏ đem vào ban thờ làm lễ cúng gia tiên! ".

Còn không để Thanh Nhã trả lời, bà Dần đã quay ngoắt đi.

Thanh Nhã đành phải đứng dậy, đi ra phía sân trước nhà, tới cạnh cây hoa mẫu đơn lớn ở một góc sân mà ngắt một vài bông.

Thiếu nữ dịu dàng thục nữ, đứng thẳng lưng, từng bước uyển chuyển động tác ngắt từng bông hoa lại tạo nên một cảnh tình đẹp. Giống như một bức tranh mà người trong tranh còn đẹp hơn cả hoa nữa.

Khi cô còn đang chăm chú ngắt hoa, bàn tay thon dài trắng nõn mảnh mai đang cầm lấy một bông hoa trên cây liền bị một bàn tay rắn chắc của ai đó bắt lấy. Thanh Nhã có chút giật nảy mình theo phản xạ có điều kiện mà thu vội tay lại.

Thanh Nhã quay ra liếc mắt nhìn chủ nhân của đôi bàn tay rắn chắc đó. Một người đàn ông ngũ quan hài hòa, khuôn mặt cân đối tuấn mỹ, dáng vẻ ôn nhu, hiền hòa nhìn Thanh Nhã mà mỉm cười. Người đàn ông dịu dàng cất tiếng.

" Nhã, tôi về rồi nè! ".

Nhìn tới gương mặt hòa nhã đang nheo mắt cười với mình mà Thanh Nhã bất giác run rẩy tay chân, cô khẽ rùng mình một cái, vẻ mặt hốt hoảng kêu lên.

" C..cậu...cậu Ba! ".

Cậu Ba Cảnh Bình nhìn thấy thái độ của cô với mình có chút khác lạ, mang theo biểu cảm khó hiểu mà nhướn mày hỏi khẽ.

" Nhã! Nhã làm sao vậy? nhìn thấy tôi mà sắc mặt lại sa sầm xuống, cứ như nhìn thấy quỷ ấy! ".

Giọng nói hơi trầm, ấm áp như là đang hỏi han, quan tâm cô, nhưng lại chỉ khiến cho Thanh Nhã càng thêm sợ hãi. Cả cơ thể cô bất giác run rẩy, thời khắc này, đứng trước người đàn ông đã từng giết chết mình ở kiếp trước khiến cho cô không khỏi kinh hãi, hoảng loạn.

Mọi dũng khí cố gắng dựng lên mấy hôm nay đều vì sự xuất hiện của người đàn ông này mà sụp đổ. Nỗi ám ảnh từ kiếp trước, mọi kí ức đau thương bỗng chốc đều ùa về trong tâm trí cô khiến cho Thanh Nhã hãi hùng, theo bản năng lùi lại phía sau vài bước.

Nhìn người con gái lúc trước mỗi lần gặp mình đều tỏ ra nghe lời, dùng ánh mắt chân tình nhìn mình, giờ đây lại đối với mình có chút xa cách.

Không biết có phải là do suy nghĩ nhiều không mà Cảnh Bình cứ có cảm giác giống như Thanh Nhã đang sợ hãi mình vậy.

Cậu Ba khẽ đưa tay ra định chạm vào người Thanh Nhã lại bị Thanh Nhã né tránh. Cậu không khỏi vừa nghi hoặc, lại khó chịu trong lòng. Cậu mới chỉ đi lên thành thị học có ba năm, tại sao khi vừa trở về thái độ của người con gái này với cậu lại thay đổi nhiều đến vậy.

Thanh Nhã khẽ cúi đầu, nhớ rằng bản thân đang trọng sinh, mọi chuyện ở kiếp trước vẫn chưa diễn ra. Sợ rằng bản thân biểu hiện khác thường sẽ bị nhìn ra, thế là cô vội vàng tìm một cái cớ để rời đi.

" C..cậu Ba, tôi phải mang hoa vào ban thờ cúng gia tiên. Tôi xin phép..tôi đi ".

Nói rồi, cô còn không để cho Cảnh Bình có cơ hội nói gì mà cứ thế ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với người đàn ông đó. Nhưng khi người đó vừa xuất hiện trước mặt cô thì Thanh Nhã không khỏi rùng mình, kinh hãi, cô không dám đứng gần người đàn ông đó. Có lẽ nỗi ám ảnh từ kiếp trước để lại cho cô quá lớn.

Mà Cảnh Bình đứng tại chỗ, đặt tay vuông vắn với vạt áo xanh lục, đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô gái rời đi kia. Vẻ mặt thâm trầm, ánh mắt đầy ý vị không thể nhìn thấu được là đang nghĩ cái gì.

Sau khi chạy trốn thật nhanh khỏi người đàn ông đáng sợ đó, Thanh Nhã trên đường đi đã phần nào hồi thần lại. Cô bình tĩnh suy ngẫm lại thấy có điều bất thường ở đây.

Rõ ràng kiếp trước cậu Ba còn lâu mới trở về nhà. Vậy tại sao ở thời điểm này, tại kiếp sống này, người đàn ông vẻ ngoài thánh thiện nhưng tâm địa lại là ác ma đó lại trở về vào lúc này?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play